(𝐻𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑁𝑔𝑎̂𝑚)
Thuở xưa những vị Thần từ bỏ Thần vị mà nhảy xuống đây, đối với họ điều đáng sợ nhất là đến ngày Pháp vũ trụ khai truyền sẽ không gặp được, không tìm được. Bây giờ Đại Pháp đã hồng truyền, đã tìm được, gặp được Pháp rồi, nhưng gặp phải trần thế vô cùng hiểm ác, ai không lý tính mà suy xét vẫn có thể lạc đường như chơi! Lý tính quá cũng khổ, lý tính quá nhiều lúc lại cực đoan theo khoa học thực chứng, không mấy tin những thứ thuộc về cảm tính sẽ thành "Nghiên cứu Pháp". Cảm tính quá thì dễ bị dẫn dụ, dễ tin theo, mà không sáng suốt suy xét, cuối cùng tu theo người khác, bị dắt đi vòng vòng, bị lợi dụng, có khi còn làm trái với yêu cầu và tiêu chuẩn của Pháp còn đắc tội. Làm sao cân bằng được cũng khó lắm thay.
Thuyền Pháp đang ở đâu? Thuyền Pháp đã đến chưa? Tôi thấy có người vẫn không mấy minh bạch vấn đề này. Có người có thể tưởng rằng: Mình đi làm việc thứ 3 sẽ tích được công đức, cứu được bao nhiêu, bao nhiêu là chúng sinh. Đến lúc nào nhìn lên trời thấy thuyền Pháp, mỹ diệu huy hoàng hạ xuống, mình sẽ nhanh chóng lên thuyền, không chừng còn tính đến xí chỗ nào, chỗ nào nữa ấy chứ!
Đã đắc Pháp chưa? Thuyền Pháp đến chưa? Thuyền Pháp đang ở đâu?
Nghe đến "Nhanh lên thuyền Pháp" thỉ ai cũng sướng. Nhưng nếu ngước mắt lên trời mà trông như vậy, tôi e rằng sẽ có nhiểu người thất vọng. Có lẽ là con thuyền như họ tưởng tượng sẽ không bao giờ xuất hiện. Trong quá trình tu luyện, nếu không thật sự tu luyện đề cao, các thứ dục vọng, các loại chấp trước danh - lợi - tình ở thế gian, không hề buông bỏ, họ định đóng gói mang theo lên thuyền Pháp chăng? Điều ấy là không thể! Chỉ những ai đạt tiêu chuẩn mới có thể lên thuyền Pháp. Tiêu chuẩn là do Sư phụ quyết định cuối cùng. Thế thì thuyền Pháp đến chưa? Theo cách nghĩ cá nhân tôi, thì thuyền Pháp đã đến lâu rồi, từ năm 1992, khi Đại Pháp hồng truyền ở thế gian, còn lúc nào rời đi thì ngoài Sư tôn không ai biết cả.
Thuyền Pháp đang ở thế gian, đang nơi cõi người này! Nhưng chúng ta làm sao lên? Quá hiển nhiên là chúng ta ở trong Pháp thì sẽ ở trong thuyền Pháp. Chiếc vé để lên là không có đường tắt, không có vé mua ngoài, giá chợ đen. Mà phải trả bằng những tháng ngày thiết thực khổ công tu luyện, đạt được tiêu chuẩn người tu luyện luôn ở trong Pháp. Mọi sự, mọi việc phải đối chiếu với Pháp mà hành xử cho phù hợp. Như vậy các bạn thử nghĩ xem có dễ lên không? Có thể mang cả bao tải chấp trước thế gian lên không? Không đơn giản như nhiều người kia nghĩ, bỏ ra chút tiền, làm gì đấy, phát tời rơi, giảng chân tướng cho mấy người là xong rồi, được rồi, nay chỉ mong nhanh kết thúc, thuyền Pháp sẽ đến đón, thế là chỉ việc nhảy lên theo Sư tôn về trời như đi máy bay, như đi xe đò vậy.
Cũng như chúng ta không phải là cứ hễ đi học, hễ đến trường là đắc được kiến thức, đạt được tiêu chuẩn của khóa học. Còn do chúng ta có chịu học không? So với đi học thì tu luyện lại càng vô cùng nghiêm túc. Người thành Thần thử hỏi không nghiêm túc có được không? Người lên trời không thể như chuyến du lịch đi Đài loan, đi Mỹ được. Không thể như một thứ công việc, một thứ để chăm sóc thêm vào cho cuộc sống tốt đẹp hơn, phồn vinh hơn để hưởng thụ nơi đây. Hàng ngày học Pháp, luyện công cũng không chắc gì đã đắc Pháp, chưa chắc gì đã đạt được tiêu chuẩn là đệ tử Đại Pháp.
Sư Phụ chỉ viết ra Kinh văn khi có gì bất ổn, trên hình thế lớn, ảnh hưởng đã nổi cộm rồi. còn những chuyện có tính chất cục bộ thì Sư phụ sẽ không viết, để cho tự tu, tự ngộ. Thế nên Sư phụ viết kinh văn gửi học viên Việt Nam 2018, đã khẳng định một điều, trạng thái tu luyện của học viên Việt Nam trên hình thế là đã bị sai lệch. Do đâu lệch? Ai lệch? Mọi người hãy nghĩ kỹ đến điểm này! Cho nên Sư phụ đã cấp cho một cơ hội để điều chỉnh, để tu luyện cá nhân cho đạt, mọi người hãy đọc lại Kinh Văn 2018 thêm một lần nữa, sinh mệnh không thăng hoa lên thì làm sao gọi là tu thành? Làm sao về trời?
Cho nên mỗi lần Sư tôn giảng Pháp, nhắc đến tà ác ở không gian khác ít đi, không còn nhiều.... Là nhiều người sẽ mừng, sẽ cao hứng. Với tôi thì tôi lại hiểu rằng: Tà ác không còn nhiều nữa, tức là lò luyện đan sắp hết củi rồi, hết củi rồi thì không tu luyện được nữa, càng phải nhanh chóng tranh thủ thời gian mà tu, tận dụng hết những cơ hội tu luyện ít ỏi còn lại. Kể cả những học viên ở TQ, những năm gần đây thì họ mới hiểu, thể hiện ra là khi đọc bài chia sẻ trên Minh Huệ, họ mới nói đến cụm từ "Sư tôn từ bi kéo dài thời gian....." Ai cảm thấy mình có thể viên mãn, nếu ngày mai kết thúc? Thì tôi xin chúc mừng bạn, không có gì để nói thêm cả. Còn ai cảm thấy mình chưa đạt, mình còn muốn tu tiếp thì hãy tranh thủ thời gian tu luyện một cách thiết thực.
Ai muốn làm người chân tu, thì theo bài Chân tu trong tinh tấn yếu chỉ mà đọc, Sư tôn đã nói rõ thế nào là chân tu. Muốn đắc được Pháp, duy nhất chỉ có một đường - đề cao tâm tính. Nếu không đề cao tâm tính, qua một quãng thời gian hàng ngày đọc Pháp, đọc càng nhiều thì càng nhanh nhàm chán, vì sao? Khi ý nghĩa bề mặt đã hiểu hết rồi, vẫn đọc, thì ý nghĩa bề mặt câu chữ vẫn vậy thôi, càng đọc càng thấy quá quen rồi, thành ra nhàm chán là vậy. Phải bỏ chấp trước, phải đề cao tâm tính, thì Pháp mới triển hiện nội hàm cao hơn, rồi cao hơn nữa. Tầng tầng đều như vậy. Khi nhận thức được Pháp thì cũng có thể gọi được là đã đắc Pháp.
Chúc tất cả thêm một ngày chân tu!
04 - 05 2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Vui lòng để lại bình luận của bạn