Thứ Tư, 10 tháng 6, 2020

KHÁI NIỆM - NỘI HÀM




Nắng hạn, ao bị khô cạn mấy con cá, tôm, lươn, chạch lấy bùn mà đắp cho nhau, lấy nước bọt mà thấm cho nhau, chờ mưa xuống. Sao bằng ở sông, ở biển tung tăng vui sống, bơi lội mà quên nhau đi! Người quân tử đối với nhau khi vô sự cũng có lúc như thế, cũng quên nhau đi, không có mâu thuẫn, họ tự do tự tại, cứ tưởng là vô tình vì họ nhạt như nước! Nhưng không phải vậy. Là người tu luyên trong Đại Pháp thì tiêu chuẩn càng cao hơn thế, khó nói thành lời. 

Ý nghĩa bề mặt là một, nhưng lại có chỗ hiểu khác nhau, có vẻ như ý trong lời, không cách gì hiểu giống nhau được. Cũng có thể tôi trình bày khỏng rõ, nên một số người chưa hiểu đúng ý.

Trước tiên xin nhắc lại một số "Quan niệm" và "Khái niệm" của những từ ngữ này để làm ví dụ thị phạm. Và xin cáo lỗi với những ai đã biết, đã hiểu, vì tôi thấy một số người chưa rõ những khái niệm này nên có chút khúc mắc trong việc lý giải Pháp của cá nhân người tu luyện, ảnh hưởng rộng đến việc Giảng chân tướng hay "việc thứ 3" cũng như những "hạng mục" nhỏ của cá nhân đơn lẻ, hay một nhóm dưới danh nghĩa của người tu luyện trong Pháp Luân Công (Pháp Luân Đại Pháp). Bắt buộc phải viết ra một số chi tiết cụ thể, rất cụ thể, và nhiều người có thể thấy việc làm thừa thãi. thậm chí vô duyên.

Ai cũng đang nghĩ, đang xem Chính - Tà phân tranh, trong thế giới đại biến hóa của thời mạt thế này. Nhưng thế nào là Chính, ai bên chính?  Thế nào là Tà, ai bên tà? Tuy đơn giản nhưng cũng không hẳn như một số người tưởng tượng. Khác nhau ở chỗ  lấy cơ điểm ở trong Pháp để nhìn nhận hoặc lấy cơ điểm ở chỗ con người mà nhìn nhận. Đèn đóm của người là đuốc, là lửa, là bóng đèn phải trả tiền cho mấy ông điện lực. Đèn của trời, là mặt trăng mặt trời. Trong tu luyện thì tương tự thế, cùng một từ, khái niệm người và trời là khác nhau.

Trước đây một số bài đã có nói đến khái niệm này rồi, những từ như "bước ra", "chỉnh thể" v.v. Như bài hôm trước "Định mệnh an bài" cũng đã nói đến "Chính - Tà", "Biểu đạt thái độ" v.v. Khái niệm "Chính" bây giờ trong Pháp, không phải là khái niệm thông thường như nhiều người vẫn hiểu. Một tên trộm ngoài chợ, bị công an bắt, công an là "chính", tên trộm là "tà". Mà là một khái niệm rộng hơn, cao hơn, khởi nguồn từ "Chính Pháp vũ trụ" - Vũ trụ mới do Đại Pháp khai sáng - Trong vũ trụ này khi Chính Pháp, thì duy nhất "Đại Pháp vũ trụ" là đại diện cho bên chính, biểu hiện ở thế gian con người thì chính là Pháp Luân Công (Biểu hiện rõ hơn là học viên / đệ tử chân tu trong Pháp Luân Đại Pháp). Tất cả sinh mệnh trong vũ trụ phải biểu đạt thái độ đối với Đại Pháp để xét xem họ có tự nguyện sang thế giới do Đại Pháp vũ trụ khai sáng không? Thông qua học viên / đệ tử Đại Pháp tại thế gian, họ lấy sinh mệnh con người làm đại biểu. Ai chống đối hoặc có tư tưởng xấu với học viên / đệ tử hoặc hạng mục do học viên / đệ tử lập nên vì công việc Đại Pháp, có nghĩa là không đồng thuận với Đại Pháp, thì sẽ không được sang thế giới vị lai (tân vũ trụ, bây giờ chưa nhìn thấy). Tất cả những sinh mệnh trong vũ trụ này không đồng thuận Đại Pháp, không theo Đại Pháp, mà theo bất kỳ ai, bất kỳ vị thần nào, thế lực nào, người nào thì họ cứ theo thứ mà họ theo, thì vẫn là ở lại vũ trụ cũ này. Mà vũ trụ này đang là thời kỳ "diệt" vào cuối cùng của cuối cùng rồi, và sẽ bị "diệt" bị "nổ tung" theo đúng quy luật của nó, không cần Đại Pháp phải có hành động trị tội hay làm gì với họ như con người nghĩ. Vấn đề giảng Chân tướng liên quan đến vấn đề "Biểu đạt thái độ" của con người đối với "Tân vũ trụ" thật ra là cơ hội để họ được cứu rỗi (sinh mệnh của họ và những sinh mệnh sau lưng họ, cũng có nghĩa là Nguyên Thần của những sinh mệnh, chứ không đơn thuần là tảng thịt bề mặt này thông qua họ biểu đạt thái độ lựa chọn hay không lựa chọn) thông qua Pháp Luân Công cho nên có thể nói, người tu luyện Đại Pháp là "Sứ giả" của Đại Pháp vũ trụ. Là sứ mệnh thần thánh, là vấn đề trọng đại, không như nhiều người vẫn tưởng tượng, càng không thể đưa "khoe" với người thường. Đối với người thường thì đây là "thiên cơ" người thường không đáng được biết, nhiều Pháp lý khác cũng vậy. Đấy cũng là một vấn đề không được giảng / nói / hiển thị Pháp lý cao với người thường, nếu không cũng sẽ xuất hiện vấn đề phiền phức. 

Cho nên nói đến thật sự "Thành Tâm", "Cung kính" mà niệm 9 chữ vàng là một cách "Biểu đạt thái độ" của sinh mệnh ấy và chúng sinh sau lưng đối với Đại Pháp vũ trụ. Điều tốt đối với người như thế trong nội hàm phía sau là được cứu. Chứ không phải được những thứ ở thế gian, trả hết nợ, thắng lô đề, trúng số v.v. Những người đi xem biểu diễn Thần Vận cũng vậy, vấn đề chính là để cứu họ qua việc bề mặt là họ đi xem, nhưng trong thâm tâm họ có ủng hộ "Pháp Luân Công" hay không? Là cơ hội cho họ "Biểu đạt thái độ" đối với Đại Pháp vũ trụ. Chúng ta đi giảng chân tướng tập thể cũng vậy, đơn lẻ cũng vậy, hay trong cuộc sống hàng ngày, người xung quanh chúng ta, người tiếp xúc chúng ta, thông qua người tu luyện thì đều "Biểu đạt thái độ" của họ đối với Đại Pháp vũ trụ, quyết định cuối cùng vận mệnh sinh mệnh của họ và những sinh mệnh phía sau mà mà họ đại biểu.

Một người thường không phải ai cũng tu luyện được, không phải ai cũng có phúc phận với Đại Pháp. Càng không phải dùng Đại Pháp để chữa bệnh để kéo dài đời sống hưởng lạc nơi đây. Trong chúng ta không ít người không minh bạch điểm này nên vẫn nhầm lẫn giữa "Hồng Pháp" và "Giảng Chân Tướng". Chúng ta phần đông khi mới bước vào tu luyện, hầu như ai cũng thể nghiệm được sự tốt đẹp của Đại Pháp, tâm tình khích động, thấy quả là may mắn. Từ đó ra sức hồng Pháp, đặc biệt cho thân quyến, bạn bè. Cũng có nhiều người họ tu theo. Nhưng cũng có nhiều người thì hoàn toàn không tin, có người thì thấy Đại Pháp là tốt, họ cũng thử đọc nhưng chẳng hiểu gì mấy, có người thì họ cũng theo học Pháp và luyện công rồi một thời gian sau thì không tu luyện nữa. Nếu người thân không tu theo, họ tìm mọi cách, và rồi vẫn đâu vào đấy, liền căm phẫn bất bình. Thật ra đấy cũng là một dạng chấp trước. 

Nhiều người còn bị hướng dẫn sai về quan niệm, nội hàm một số từ ở trong Đại Pháp ngay từ lúc đầu cho nên khi họ sử dụng sẽ mang nội hàm và ý nghĩa khác. Như từ "Hướng nội" vốn là "Pháp bảo" trong Đại Pháp, họ tùy tiện sử dụng với mục đích bịt mồm người khác, không cho người khác nói gì về mình, khui chấp trước của mình ra, khui việc làm xấu của họ ra, minh bạch âm mưu của một người hay một nhóm ra. Trong khi họ không bao giờ hướng nội! Họ chỉ sử dụng làm cái roi, bắt người khác im mồm.

Hay như "Từ bi" là một khái niệm hoàn toàn khác, khái niệm rất cao. Họ dùng vào việc để che đậy những thứ nhỏ nhặt như chỉ ra chỗ sai quấy của họ là không từ bi! Họ dùng để trốn tội, để giảo biện, vào mục đích tà. Nhìn cao hơn thì đã là người tu luyện, chỉ ra chỗ sai của đồng tu mới là "từ bi" đúng nghĩa, là muốn cho đồng tu đề cao để trở về, đấy mới là độ nhân. Nói cách khác, lờ đi cho chết chìm trong an bình ở đây, rồi bị hủy diệt so sánh với: vạch ra, chỉ ra, để sửa chữa sai sót, lỗi lầm, để đề cao mà về thế giới của Thần thì "từ bi"?

Nhiều người vì không hiểu nội hàm phía sau nên hăng hái làm việc thứ ba gọi là "từ bi" cứu chúng sinh. Họ mặc kệ ai nghe, ai phản đối, miễn là được việc của họ, miễn là họ làm được "việc thứ 3" như yêu cầu của Sư tôn là có công đức là được bay về trời, là được tăng cao công v.v. Thật sự họ có "thiện" có "từ bi" với những chúng sinh kia như họ nói không? Thì khó nói lắm. Nếu họ biết sau đấy điều gì xẩy ra, và rồi những người đấy là người thân họ, là người họ yêu thương thì họ có mặc kệ như thế mà giảng chân tướng kiểu đấy không? Đến đây, điều này mọi người hãy tự trả lời cho mình!

Nhiều việc, cá nhân cũng vậy đối với người tu luyện chỉ mang tính hình thức, họ luôn hô "trong tâm", "tại tâm". Trong tâm thì còn hô làm chi? Vì không hiểu cho nên không biết sợ, việc làm của họ mang tính hình thức bề mặt, đắc được những thứ bề mặt như lời khen là "tinh tấn" dũng cảm, không "sợ hãi" v.v. Những thứ đấy chỉ tốt cho viết báo cáo và làm con số thống kê, qua mắt thịt người thường, chứ không có ích gì trong tu luyện.

Có người thấy anh bạn hàng xóm có đứa con hư, đang dùng roi đánh để răn đe, dạy dỗ nó. Anh ta liền chạy về nhà vác cây gậy xông sang, khỏi cần nhờ vả, khỏi cần nói năng, cứ thế mà phang, phang tới số, gọi là đánh giúp! Giúp người mà như thế ư? Sốt sắng kiểu ấy không có ích gì cả! Còn là hại người!

Nhiều người không cố ý nhưng đã đi lệch do hiểu lệch từ sớm, vô tình thành giảng giải vô trách nhiệm dẫn đến phá hoại nội hàm những từ ngữ trong Pháp, nếu nói nặng một chút là vô ý phá hoại Pháp và kèm theo hiệu ứng bị lệch, chẳng khác gì "Luyện tà Pháp không tự biết". Tà là gì? Chỉ đơn giản là bị lệch, bị nghiêng, như chữ "chiều tà", "tà độ" là góc nghiêng, góc lệch, tà ngộ là hiểu sai lệch. Tà Pháp, thì đi lệch khỏi Chính Pháp sẽ lạc vào "Tà Pháp" thế thôi, nhập ma cũng do vậy, chỉ là mức độ nặng nhẹ khác nhau. Đi phải thật chính, đi không chính thì là tà. Những môn pháp là tà từ căn bản thì chúng ta không cần bàn đến. Đang nói vào  tu Chính Pháp là không thể tà?  Không phải vậy! Đi lệch là lạc sang Tà, hay tâm thuật bất chính sẽ thành "Tà ngộ", và thành Tà.

Có người hỏi: Ngày xưa thời bao cấp, nhà tôi nghèo, cả đến nửa năm, chỉ ăn rau luộc, muối vừng (mè), mỡ cũng không có, không ăn hành tỏi nước mắm. Như thế có thể gọi là chay tịnh không? Cứ theo lý ấy mà suy thì những người bị tù khổ sai chung thân, bị tù biệt giam thì sẽ không phạm sắc giới, tà dâm, không lừa đảo, trộm cắp, không chửi bới ai, không làm gì tội lỗi được nữa, không làm việc xấu gì cả. Có lẽ họ sẽ thành Thần hết chăng?

Người thực tu thì hướng nội tự tìm sai lầm của mình, còn nhờ người khác hoặc bạn đồng môn chỉ ra cho chấp trước, những chỗ không phù hợp, những chỗ xấu, mà họ không sợ mất mặt, không sĩ diện, không giấu dốt. Qua đấy mà cải biến mình phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp để đồng hóa vào Pháp. Người giả tu thì cải biến ý nghĩa câu chữ, bẻ cong nội hàm của Pháp phù hợp với ý mình cho nên đều lạc vào Tà. Mới đầu lệch ít, càng về sau tự động sẽ càng ngày càng xa. Như đi học trong hình học, vẽ một góc nghiêng (tà) càng về sau, xa tâm thì càng lệch nhiều. Bị cũng có thể là tà ít tà nhiều, tà ít thì còn có thể quay đầu, càng sớm quay đầu thì càng dễ. Tà nặng là nhập Ma.

Mọi người theo lý hãy thử nghĩ đến Tại sao trong thời Chính Pháp là không phải vì "viên mãn cá nhân" và "Tu luyện cá nhân"? Cũng không phải hoàn toàn như nhiều người nghĩ. 

Tu luyện vốn rất đơn giản, và dễ, bước đầu tiên là hãy thành thật với chính mình. Chúc tất cả một ngày tinh tấn trên Chính lộ!


09 - 06 - 2020

PS: Có lẽ từ giờ, tôi sẽ lưu lại hết tất cả bài viết trên Blog cá nhân, và Chia sẻ lên facebook, ai cũng có thể xem, không có tài khoản facebook cũng có thể xem, không có quảng cáo. Đỡ bị anh "ngoại tinh nhân" facebook quậy. Cảm ơn mọi người.

1 nhận xét:

Vui lòng để lại bình luận của bạn