Thứ Ba, 9 tháng 6, 2020

ĐẠI VƯƠNG - DÙI SỪNG BÒ



𝑄𝑢𝑎𝑛 𝑛𝑖𝑒̣̂𝑚 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̂̉𝑛 - 𝐵𝑎̣𝑖 𝑣𝑎̣̂𝑡 𝑑𝑖𝑒̣̂𝑡 - 𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔 𝑚𝑖𝑛ℎ ℎ𝑖𝑒̂̉𝑛.
(𝑇𝑎̣𝑚 𝑑𝑖𝑒̂̃𝑛 𝑛𝑔ℎ𝑖̃𝑎: 𝑄𝑢𝑎𝑛 𝑛𝑖𝑒̣̂𝑚 𝑡ℎ𝑎𝑦 đ𝑜̂̉𝑖, 𝑉𝑎̣̂𝑡 𝑐ℎ𝑎̂́𝑡 𝑏𝑎̣𝑖 ℎ𝑜𝑎̣𝑖 𝑏𝑖̣ 𝑑𝑖𝑒̣̂𝑡, 𝑄𝑢𝑎𝑛𝑔 𝑚𝑖𝑛ℎ ℎ𝑖𝑒̂̉𝑛 ℎ𝑖𝑒̣̂𝑛.) (𝐻𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑁𝑔𝑎̂𝑚)

Con người sinh ra ở đời vất vả, phiền muộn trăm chiều, chẳng mấy được mảy may an nhàn sung sướng. Thế gian việc như ý thì ít, bất như ý gặp nhiều. Xưa nay vẫn vậy, Đông phương, Tây phương cũng vậy, đã có nhiều học thuyết, nhiều triết gia, cũng không ai giải được rõ ràng cả về kiếp nhân sinh cả. Phải chăng có sự an bài của đấng tối linh? Của tạo hóa như phái tín Thần? Hay ngược lại theo triết lý vô Thần, nhân văn (humanism), phương pháp học (Descartes), thuyết tiến hóa tự nhiên (khoa học), ý chí quyền lực (Nietszche) và Mác Xít (Karl Marx) - Tất cả là do con người định ra? Do con người phấn đấu bằng ý chí và sức lực mà cải tạo nên?
Lý ở thế gian con người "Được làm vua, thua làm giặc", "Cường giả vi anh hùng". Tất cả các chủng, các dạng nhân tâm để duy hộ "vị tư", để bảo vệ lợi ích bản thân theo "thực tại" giả tướng: "Nhận thức được, sờ được mới là đúng, mới là thật" nên ai ai cũng nhiễm rất nặng, rất nhiều nhân tâm, rất nhiều các chủng, các dạng quan niệm và dần lạc vào trạng thái "dùi sừng bò". Không phải chỉ thiền tông mới dùi sừng bò, khoa học, và những học thuyết tiểu đạo gì đấy cũng đều đang dùi sừng bò mà không tự biết. Lại còn cho rằng mình là cao minh lắm! Không ai chịu ai. Với phái bài Thần, họ cố tìm hàng trăm ngàn lý để lý giải vũ trụ, lý giải sinh mệnh mà vẫn không thoát khỏi mâu thuẫn. Còn hơn là họ chỉ cần tin vào một thứ được gọi tên: "hữu Thần" thì mọi mâu thuẫn đều được giải quyết. Họ thà tin rằng tổ tiên của họ là khỉ vượn. Còn hơn tin rằng họ do Thấn sáng tạo nên. Ai mà cho rằng tổ tiên họ là từ khỉ, đó mới đúng là trò khỉ!
Thần thì con người không thấy cho nên thường hồ nghi, dù sao đi nữa, nhìn được, sờ được mới là thực tại, và dễ tin hơn! Lâu dần cứ ngâm trong lợi ích thiết thực này mà thấy rằng đó mới là thật, và rồi có người tin thế này có người tin thế kia, bàn cãi, tranh luận mãi không thôi. May thay Chân tướng vũ trụ đã được hé mở, đấy là Đại Pháp vũ trụ đã được giảng rõ trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Những ai đã từng tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh trong đời, ít nhiều thì sẽ hiểu điều này, nên khi gặp Đại Pháp vũ trụ sẽ thấy trân quý và vui sướng thế nào.
Chúng ta ở đây đều là người tu luyện, dĩ nhiên theo phái tín Thần, không tin Thần tồn tại thì tu làm gì? Vẫn còn vấn đề là tin được bao nhiêu? Nhiều người vừa nghe một thứ gì đấy không phù hợp với quan niệm của mình liền lập tức bài xích theo bản năng. Ví dụ: Một người, có người thân đau bụng, đau chắc chết, chịu không được, người này vội giở sách thuốc ra xem, thấy viết: Đau bụng uống nhân sâm..... Liền chạy đi lấy nhân sâm cho uống, uống xong càng đau dữ hơn, rồi lăn ra chết! Người kia, bực tức, chửi bới, đến giở sách xem lại thì thấy: Đau bụng uống nhân sâm thì chết! họ quên luôn chữ "thì chết!". Đấy cũng là do một loại nhân tâm không trầm tĩnh mà suy xét, cái gì cũng vội vội vàng vàng kết luận thiếu suy xét và sau đấy có nói gì họ cũng không tin gì tiếp theo nữa vì đã nhiễm rất nhiều quan niệm. Qua sông thì dùng thuyền, qua sông rồi không chịu bỏ thuyền mà đi tiếp, cứ kéo lê thuyền mà đi trên bộ thì cả năm không tiến được 10 bước!
Tu luyện là siêu xuất khỏi khoa học thực chứng, là khoa học cao hơn. Chúng ta cần lý tính của khoa học, rất rõ ràng minh bạch. Mặt khác, không phải cái gì chúng ta cũng có thể có bằng chứng thực tại, nhìn được, sờ được nên vẫn cần đến cảm nhận trực quan, cảm xúc. Cân bằng cả hai trạng thái này, thiên lệch một phía đều sa vào thái quá hoặc bất cập, dễ lạc vào dùi sừng bò. Ví dụ như thuyết: Trong một hạt cát có tam thiên đại thiên thế giới, trong thế giới trong hạt cát lại có biển có cát... Nếu có người nói: Có biển thì nhiều nước thế, ông lấy bát múc ra đây một bát cho tôi xem! Hay như trong sách Chuyển Pháp Luân có đoạn giảng về thiên mục đến đoạn có người thấy chạy từ thể tùng quả ra đến trán, chạy mãi không ra đến nơi, dọc đường thấy cả thành phố, có xe hơi, xe lửa... Liền lý sự: Lấy xe hơi ra đây mà bán thì giàu to! Không thể nhận thức theo kiểu đấy được. Không cảm nhận được, không tin được là do ngộ tính không tốt, hoặc bị bao phủ, bị phong bế bởi những quan niệm.
Có người nghe thấy nói thiền tông dùi sừng bò, khoa học dùi sừng bò thì liền cao hứng, tự mãn, chúng ta tu trong Đại Pháp! Ngay trong chúng ta không khéo cũng lạc vào dùi sừng bò như thường. Trong sách Chuyển Pháp Luân, nhiều chỗ Sư tôn dùng những khái niệm của khoa học để giảng, khái niệm hiện đại để giảng cũng có một mục đích phá trừ chỗ mê nào đấy, chỗ gián cách nào đấy. Một số người cứ truy mãi không thôi vào một số khái niệm ở một dạng tri thức, như khái niệm tìm tòi hiểu biết cũng dễ dẫn đến một kiểu dùi sừng bò trong đấy. Không phải tất cả những khái niệm Sư tôn giảng bắt buộc chúng ta phải hiểu tận cùng, chúng ta chỉ cần hiểu đại thể mà không cần hiểu chi tiết cụ thể. Ví dụ như nói về kinh lạc, hay kinh mạch, huyệt vị... nếu chúng ta không hiểu kỹ cũng không ảnh hưởng gì về đề cao tầng, tu luyện chính yếu là đề cao tầng thứ. Nếu đi mãi vào những chi tiết, dùi mài vào đấy là sẽ không đủ thời gian. Như một con thỏ và một con cá nói chuyện với nhau, cá nói: Anh thỏ nói chuyện hoang đường, sống không có nước sao sống được, thở làm sao? Thỏ đáp: Chị cá kia mới là mê, ở dưới nước không có không khí sao thở? Cá - thỏ cãi nhau không phải ai nói đúng, ai nói sai là vấn đề, đấy chỉ là sai giả. Mà cãi mãi không thôi để bảo vệ quan niệm của mình, để chứng thực bản thân thì mới là sai, mới là sai thật. Chúng ta tu luyện cứ ôm cứng quan niệm không đổi, thời gian trôi qua, Pháp cũng để tuột qua mất, đấy mới là sai lớn nhất!
Nhiều người học Pháp, học mãi rất chăm chỉ, luyện công cũng chuyên cần, nhưng mãi cũng không nhảy ra khỏi những quan niệm cố hữu, vẫn không hiểu Chính pháp, vẫn chưa hiểu mục đích của việc tạo ra Tam giới và tính năng của Tam giới, cho nên họ cũng không thể giải khai được ý nghĩa của sinh mệnh là gì? Và nên đi về đâu? Họ cứ nghĩ rằng nên sống nơi đây, vẫn truy cầu phồn vinh, truy cầu công bằng xã hội nơi xã hội nhân loại, tiến đến một xã hội lý tưởng, mẫu mực v.v. Cho nên suốt ngày chỉ thích quan tâm thứ của con người. Mà không buông xả được những thứ của con người. Đấy là đang dùi sừng bò thật sự, đấy là đang mê thật sự!
Chẳng phải một xã hội lý tưởng đã có sẵn rồi sao? Đấy là xã hội ở Thần giới, là thế giới Thiên thượng! Ở nhân gian sẽ vĩnh viễn không bao giờ có một cuộc sống và xã hội lý tưởng như con người hằng mong ước. Cứ nghĩ văn minh phương tây là hay ho lắm? Chưa chắc, nếu ở một góc độ khác để nhìn thì thứ văn mình ấy là một thứ biến dị, là một loại bại hoại, hủ hóa về đạo đức, tinh thần. Có người thấy các nước Âu-Mỹ giàu mạnh liền thần tượng, liền ao ước, là người thường, theo lý người thường thì không sai. Đã là người tu luyện như thế sẽ không đúng nữa. Trong người tu luyện Đại Pháp chúng ta, cũng có những hạng mục, thậm chí hạng mục lớn, chưa nhảy ra khỏi nhận thức về quan niệm này nên vẫn hy vọng vào người thường, cho dù là tổng thống như ông Trump cũng chỉ là người thường, là "Đại vương" của người thường, chẳng phải trên truyền thông đã báo cáo ông ta cũng đi chơi gái điếm, là tay chơi cờ bạc, lại còn là trùm cờ bạc? Thần tượng gì chứ? Ngưỡng mộ gì chứ? Đối với người thường, truy cầu danh lợi nơi người thường thì họ có thể ngưỡng mộ. Thế giới con người, dù mang danh nghĩa gì, dù tô vẽ bộ mặt gì đi nữa, cũng là đang tranh giành miếng ăn, bảo vệ lợi ích. Nước nào chả nói đến lợi ích quốc gia? Đối với người tu luyện thì quan niệm phải nhảy ra khỏi những thứ ấy. Quan tham, thái tử nhị thế gì đấy chúng ta cũng không ngưỡng mộ, trùm cờ bạc chúng ta cũng không ngưỡng mộ để phải suốt ngày không lo tu luyện, lo chứng thực Pháp viết bài tung hô, làm video tâng bốc, định hướng dư luận để kiếm danh, để kiếm tiền, để thỏa mãn nhân tâm, cũng đưa người tu luyện vào trạng thái dùi sừng bò, đã mê còn bị mê sâu hơn nữa.
Cũng vì lý trong Tam giới, lý của nhân loại "Được làm vua, thua làm giặc", "Cường giả vi anh hùng" nên tâm lý muốn chứng thực bản thân, muốn chứng tỏ sức mạnh, và những thứ hơn người khác, muốn sở hữu, muốn thao túng, khống chế, lấn lướt người khác... nói chung là tâm muốn làm "Đại vương" để duy hộ danh vọng, quyền lực và lợi ích nhiễm rất nặng. Cho nên thường mang đến rất nhiều phiền phức. Cản trở chúng ta buông xả tâm người thường, nhảy ra khỏi lý của con người. Tu luyện thì cần phải xả bỏ những thứ đấy. Không phải nói xả bỏ, liền mang đi vứt, đi quyên góp từ thiện biến thành vô sản, biến thành không có gì nữa! Có thì cứ dùng, không tự hào, không hoan hỷ. Không có cũng không sao, cũng chẳng tự ti, chẳng truy cầu, buồn vui không vào được cõi lòng. Như thế mới thản đãng được trên đường Chính Pháp. Mới không thấy tu luyện là khổ.
Chúng ta học trong Pháp đều đã thấy, Sư tôn giảng, lịch sử vũ trụ theo an bài cũ đến hết năm 1999 đã kết thúc! Bởi vậy thời gian sau đấy là thời gian kéo dài cho Chính Pháp, hầu hết dự ngôn, tiên tri cũng sẽ không còn đúng nữa. Thế những người cứ lấy dự ngôn, tiên tri ra để tuyên truyền, để lung lạc lòng người thì phải chăng họ làm theo Pháp? Hay họ không lý giải được Pháp? Hay họ có mục đích gì khác? Nên mới nói, trong Pháp cái gì cũng có, nếu học Pháp tốt, cái gì cũng có thể đắc, cái gì cũng không sợ vì tự thân có lực lượng của Pháp. Tất cả chia sẻ của đồng tu chỉ mang tính tham khảo, mang tính gợi ý về cách nhìn nhận, về kinh nghiệm cá nhân tu luyện, đấy cũng là khuyến khích của Sư tôn đối với học viên. Sứ mệnh của Minh Huệ cũng là một cửa sổ giao lưu cho học viên trên thế giới không có điều kiện gặp mặt. Sư tôn lưu lại học Pháp nhóm chia sẻ tâm đắc thể hội, có nhiều lý do, nhưng cũng có một lý do là chia sẻ thể hội và đồng thời phá trừ gián cách tịch mịch. Pháp lý thì duy nhất chỉ có đi thẳng vào trong Pháp, thông qua học Pháp mới quán xuyến xuyên suốt tất cả tầng thứ. Bất kỳ học viên nào cũng không thể thay thế bởi vì họ vẫn bị hạn chế bởi tầng thứ của họ.
Ngày bé đi câu cá, chúng ta thường bắt giun làm mồi, đi cạy mấy viên gạch, mấy miếng sành vỡ, liền thấy giun ở dưới và bắt. Đấy là nhà của chúng, là biệt thự của giun đất. Có người thấy bạn bè hay đồng nghiệp khoe rằng có mấy miếng đất, có mấy cái nhà, liền tật đố, thấy khó chịu. Liền than trách số phận, cảm thấy bất công, sao đời phụ ta? Đấy cũng là dùng lý của con người mà nhìn. Nếu sinh mệnh cao hơn một chút mà nhìn chúng ta, khác nào chúng ta nhìn lũ giun kia? Tao có hai viên gạch lành, ba viên gạch vỡ, còn ngươi chỉ có một viên gạch vỡ để tá túc! Nhìn thấy heo dịch bị chết vứt ra ngoải ngòi rãnh, dòi bọ lúc nhúc, tranh nhau, có con tranh: Ê cái lỗ mũi béo kia là của ta, ta thấy nó trước! Ê cái tai kia ăn sần sật là của tao! Con khác hô. Tranh ở tranh ăn, nếu ở trong một tầng đấy mà nhìn nhận thì đều là như vậy. Phải nhảy ra khỏi tầng ấy mà nhìn thì mới được.
Lại thường có một thứ quan niệm sai lầm khác là hay lấy quan niệm, lấy suy nghĩ của mình để áp đặt lên tầng cao hơn, đấy là một sự bất kính. Con người cũng thường "Nhân tình hóa" Phật - Đạo - Thần. Có nhiều thứ không thể lấy tư tưởng ở tầng thấp để hình dung tầng cao. Chính vậy, cao hơn nhiều là không được phép biết, biết đến cũng bằng vũ nhục đối với Thần. Muốn biết những thứ ở cao tầng, thì cách duy nhất phải đề cao cảnh giới tư tưởng mới xứng được biết.
Có người bị mất cái bút, nghi ngay người bạn ngồi gần nhưng chưa dám nói vì không có bằng chứng xác thực. Nhìn thấy rõ ràng thái độ của nó là thằng ăn cắp bút, đúng với ánh mắt thế kia chắc chắn không sai, là thằng ăn cắp bút, dáng đi, dáng đứng của nó đúng là thằng ăn cắp bút. Càng nghĩ càng bực, càng nghĩ, khẳng định càng chắc thêm. Đến hôm lại tự nhiên tìm thấy chiếc bút mình để quên chỗ khác. Nhìn lại người bạn, đúng là lại thành người bạn tử tế thật thà, không phải là thằng ăn cắp bút nữa. Lại nữa, có người viết thư rồi in ra, in xong thấy lỗi, liền tẩy rồi in lại, vẫn còn thấy lỗi, lại dùng cục tẩy to hơn để xóa, xóa xong lại in lại, nhưng vẫn còn lỗi! Đấy là do nguyên nhân chỉ sửa chỗ ngọn, không sửa từ căn bản. Đến lúc hiểu ra sửa lại văn bản và in ra, không có lỗi nữa, khoan khoái cho rằng mình có chiếc máy in tốt.
Chuyện kể rằng Alexander (Alexandros) đại đế, là một nhà quân sự đại tài, dánh đâu thắng đó. Thầy ông là một triết gia nổi tiếng, sau một chuyến dài chinh chiến, ông về ghé thăm thầy. Thầy ông hỏi rằng: Tiếp theo, con định làm gì? Ông nói rằng sẽ thu phục nước nọ. Thầy ông lại hỏi tiếp: Rồi sau đấy? Lại tiếp đến nước kia! và cứ vậy, cho đến khi ông trả lời là đã thu phục hoàn toàn thế giới. Sau đấy thì sao nữa? Thầy ông lại hỏi. Ồng suy nghĩ lúc lâu rồi mới trả lời: Quay về ngủ một giấc thật ngon! Ông thầy liền bảo: Nếu con buông xuống, ngày hôm nay con cũng có thể ngủ một giấc thật ngon, đâu cần chờ đến ngày kia, có thể là một ngày kia sẽ không bao giờ đến!
Khi quan niệm thay đổi, mọi thứ trong thế giới chúng ta sẽ thay đổi. Chúc tất cả người tu luyện nhảy ra khỏi được quan niệm của con người.
08 - 06 - 2020


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vui lòng để lại bình luận của bạn