Thứ Sáu, 12 tháng 6, 2020

CON ĐƯỜNG



𝑇ℎ𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 𝑣𝑎̂́𝑛 𝑛𝑔𝑢𝑦𝑒̣̂𝑡 ℎ𝑎̀ 𝑣𝑖𝑒̂𝑛
𝑁ℎ𝑎̂𝑛 𝑠𝑖𝑛ℎ 𝑙𝑜̣̂ đ𝑎 𝑣𝑖𝑒̂̃𝑛
𝑁𝑔𝑎̃ 𝑡𝑢̛̣ ℎ𝑎̀ 𝑝ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑙𝑎𝑖
𝑇𝑟𝑎̂̀𝑛 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑣𝑖 ℎ𝑎̀ ℎ𝑖𝑒̂̉𝑚

(𝑡𝑟𝑖́𝑐ℎ 𝐻𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑁𝑔𝑎̂𝑚)

(𝘵𝘢̣𝘮 𝘥𝘪𝘦̂̃𝘯 𝘯𝘨𝘩𝘪̃𝘢: 𝘛𝘩𝘶̛𝘰̛̀𝘯𝘨 𝘩𝘰̉𝘪 𝘵𝘳𝘢̆𝘯𝘨 𝘴𝘢𝘰 𝘵𝘳𝘰̀𝘯? 𝘊𝘰𝘯 đ𝘶̛𝘰̛̀𝘯𝘨 𝘯𝘩𝘢̂𝘯 𝘴𝘪𝘯𝘩 𝘤𝘰̀𝘯 𝘣𝘢𝘰 𝘭𝘢̂𝘶? 𝘉𝘢̉𝘯 𝘵𝘩𝘢̂𝘯 đ𝘦̂́𝘯 𝘵𝘶̛̀ 𝘯𝘰̛𝘪 đ𝘢̂𝘶? 𝘕𝘰̛𝘪 𝘵𝘳𝘢̂̀𝘯 𝘵𝘩𝘦̂́ 𝘴𝘢𝘰 𝘮𝘢̀ 𝘩𝘪𝘦̂̉𝘮 𝘢́𝘤 𝘯𝘩𝘶̛ 𝘷𝘢̣̂𝘺)

Thời gian cũng tương đối lâu rồi, hơn trăm năm trước ở Mỹ có một người họa sỹ tài ba, nhưng rất nghèo. Ông thuê một phòng để sống phía trên một cửa hàng nhỏ bán rau và tạp hóa. Một hôm nọ ông xuống mua mấy thứ lặt vặt, một lúc sau thì cảnh sát đến bắt ông. Nguyên do bà chủ cửa hàng vừa dọn dẹp, sắp đặt chỗ rau tươi, tay đang còn ướt, đến tính tiền và trả lại tiền dư cho ông, lúc đấy bà ta phát hiện ra tại sao trên tay có màu mực? Bà sinh nghi và gọi cảnh sát. Ông họa sĩ vì nghèo đã làm vậy tương đối lâu rồi, vì nghèo nên ông vẽ tiền để trả tiền nhà và mua chút thức ăn để sống, hôm ấy ông vừa vẽ xong tờ 20 dollar chưa lâu, mực chưa khô hẳn nên bị phai ra tay bà bán hàng. Sau đó ở trong tù không có việc gì nên ông ngồi vẽ tranh, và phát hiện ra mỗi bức tranh của ông bán đều được mấy chục ngàn US dollars (tiền trước đây trăm mấy chục năm là con số rất lớn). Khi ra tù, ông đã trở thành họa sỹ chuyên nghiệp rất tài ba. Cuộc đời ông hoàn toàn thay đổi.

Những người tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp trên toàn thế giới, mỗi nơi một cảnh, nhưng đều có một sự áp lực nào đấy, không mấy ai ủng hộ cho Pháp Luân Công, thậm chí bài xích, ghẻ lạnh, cả ở phương tây cũng có, kiểu áp lực kiểu phương tây. Trong tình thế cứ như cả thế giới ngoảnh mặt với Pháp Luân Công vậy! Chính họ cũng ngơ ngác, không hiểu tại sao. Một phần là do những thứ ở không gian khác phía sau thao túng, tạo thành áp lực. Một phần là tiêu chuẩn đạo đức xuống dốc, họ lấy tiêu chuẩn trượt dốc để đo lường mọi thứ. Bây giờ họ thường lấy tiêu chuẩn thành công, có được những thứ mà con người truy cầu để đo lường, chứ không lấy tiêu chuẩn đạo đức để đo lường. Cứ lấy sự giảu có, thành công, và cuối cùng là kiếm được tiền để làm thước đo, không cần cân nhắc đến đạo đức làm thước đo nữa. Đại Pháp truyền ra, hệ tư tưởng đụng chạm đến rất nhiều phương diện của xã hội nhân loại. Từ chính trường, tôn giáo, tổ chức xã hội, cá nhân, khoa học, triết học, kinh tế v.v. Họ là đi theo chiều trôi xuôi. Tu luyện là đi ngược về gốc, cho nên không thể dung hòa, bởi vậy nói ai ai cũng thành chân tu, ai ai cũng rũ bỏ được những thứ ở thế gian để đi ngược về là điều không thể.

Danh - Lợi còn tương đối dễ bỏ hơn "Tình", vật chất tình cũng tương đối vi quan, thấm đẫm trong tam giới. Như miếng gỗ ngâm ở ao mà muốn không ướt cũng khó, cũng không hiện thực. Sinh mệnh trong lục đạo được an bài theo nghiệp lực luân báo, Tình là sợi dây ràng buộc thực thi thanh toán hóa đơn qua lại giữa những sinh mệnh với nhau về những nghiệp lực trong quá khứ hay hiện tại mà không ai trốn được. Gặp đứa con hư, gặp đứa nghiện hút chích cũng phải vào tù thăm... Có người đứa con lấy đồ đi cờ bạc, bị nợ thêm tiền, dọa bị cắt tai, bị giết cũng phải chạy vạy mà trả, không muốn trốn, cũng không thể trốn... Người càng thân, mới càng gây những nỗi khổ lón Tại sao như vậy? Nói ra càng rõ càng đụng chạm, chỉ người tu luyện trong Pháp, từ Pháp mới lý giải được, và uy lực của Pháp mới hóa giải hết được những ân oán lịch sử của chúng ta.

Con người sinh ra vốn dĩ rất khổ, vì rất khổ nên luôn tìm chút gì để cải thiện cho đỡ khổ, và đi vào vòng xoáy. Cứ như thế gọi là: "Cải thiện điều kiện sinh tồn" "Cải thiện môi trường" v.v. Thực chất họ càng làm càng hỏng. Và càng lúc càng rời xa con đường của Thần. Cùng ở trong tầng này nên không nhận ra nữa, rồi cứ tự cho mình cao sang đẹp đẽ lắm, có bản sự lớn lắm. Thực chất cũng cùng ở một tầng, tốt xấu cũng không hơn nhau bao nhiêu. Ngâm trong bùn, lấy nước bùn để tắm thì có sạch hơn chút, cũng không khác nhiều với người không tắm nước bùn. Phân súc vật, thậm chí phân người, mang đi bón, thành rau, thành ngũ cốc, ăn cái này đẹp da, ăn cái kia trơn lông v.v., quý hóa lắm, ngon lắm, vòng qua vòng lại cũng chỉ như thế thôi.

Ngày hôm nay trong chúng ta nhiều người cũng vậy, những người đi hồng Pháp, đi giảng thanh Chân tướng cũng vậy, lấy lợi ích, lấy phúc báo, lấy những thứ tốt đẹp để cho người nghe thấy hấp dẫn có được gì đấy phù hợp với mong muốn của họ nên họ mới vào, họ mới nghe theo v.v. cũng là để đạt mục đích của bản thân. Một phần thì lúc đầu, với họ cũng cho phép như vậy, vì ngâm nơi con người quá lâu, mê quá sâu rồi. Mặt khác, chúng ta làm như vậy cũng vô ý kéo họ vào mê sâu hơn nữa hay đi chiêu mời những người chỉ vì lợi ích mà đến, rong ruổi tiếp con đường truy cầu tốt đẹp ở thế gian.
Thực chất có nhiều người họ chỉ muốn đắc được thứ tốt trong Đại Pháp để cho họ sống thoải mái dễ chịu ở thế gian, họ không chịu phó xuất, phó xuất vất vả, phó xuất chịu khổ, phó xuất sự thoải mái v.v. Chứ không phải là  tôi muốn nói phó xuất ở phương diện tiền bạc, vật chất. Chúng ta hôm nay thấy bình thường, nhưng thực chất đấy là một cái tâm rất xấu, vô cùng xấu. Tâm lợi dụng vào Đại Pháp. Dùng ngôn ngữ thông tục thì gọi là: "Dây máu ăn phần" hoặc "Hô voi, bắn súng sậy". Đại Pháp là không ai có thể lợi dụng, cho dù mánh lới cao siêu đến mấy! Mưu mô giảo quyệt đến mấy. Tính toán âm mưu thâm hiểm đến mấy. Người cuối cùng đáng cười chính là các vị. Một mánh lới duy nhất có thể dùng là vô cùng đơn giản, ít hao công mệt sức và rẻ tiền: "Thành tâm!"

Ở thế gian vốn không thể sướng, cứ cho ăn ngon xong, nằm lên giường không làm gì cả, nằm mãi cũng phát phiền, cũng mỏi mệt khó chịu. Làm nhiều cũng cực, cũng khó chịu, kiểu gì cũng không thể sướng, nghèo cũng thấy khổ, giàu cũng thấy khổ. Cho nên tư tưởng muốn xây dựng sự phồn vinh, hạnh phúc, một xã hội lý tưởng ở thế gian thì đấy chính là hoang tưởng! Đã hoang tưởng rồi mà vẫn không biết dừng, không thấy sai, mà buông xuống thì còn nguy hơn nữa, thành hoang tưởng bình phương (mũ 2), thật không thể nói gì được nữa!

Đại Pháp vũ trụ là tuyệt đối, chỉ có tự cải biến bản thân cho phù hợp mà đồng hóa với Pháp mới đúng là tu luyện, không phải ngồi mong Pháp làm gì đấy vừa ý mình, cấp cho mình thứ nọ thứ kia là tu luyện. Đối với tôi, tôi nói với mấy bạn đồng môn xung quanh, và tiện đây cũng nói với mọi người: Tôi gặp được ông Sư phụ rồi, ôm chặt lấy chân ông và không bao giờ buông ra nữa! (Như đứa trẻ ôm chân đòi theo cha mẹ). Tu thành hay không thành cũng không có gì phải nuối tiếc hay ân hận cả. Tôi đã làm những gì tôi có thể.

Bởi vậy ai muốn thật sự tu luyện thì hãy buông tâm xuống, quay về chân chính cầm tài liệu Đại Pháp lên mà học, rồi chiểu theo Pháp mà hành động. Hàng ngày lên facebook xem cái này, tham khảo cái kia cũng không sao, nhưng quá nhiều, cũng không có ích gì, cái được không bủ nổi cho cái mất. Facebook cũng là thứ cần phải buông, tôi đảm bảo rằng đa số trong chúng ta đang nghiện facebook, nó đã hình thành một "chư vị facebook", một thứ phụ diện rồi, càng lúc nó càng mạnh (Trước đây Sư tôn đã nói nhiều, và Kinh văn 2019 Sư tôn giảng rất rõ hình thức này). Ai không tin thì thử bỏ nó, không dùng một tuần, không dùng một tháng thử xem? Nếu sử dụng hạn chế đúng mục đích, thì cũng sẽ dư nhiều thời gian hơn, dùng cho việc khác thiết thực hơn. 

Ai cũng thiết thực bám chắc theo Pháp mà tu, tự chiểu theo Pháp mà hành động, cái gì chưa hiểu thì trầm tính suy xét, thì học Pháp tiếp đến khi hiểu mới hành động (việc Đại Pháp). Giao lưu với những đồng môn mà mình quen biết, thân nhân rõ ràng, tên tuổi rõ ràng, ở quanh cũng vậy, ở xa cũng vậy. Càng hoàn cảnh và môi trường phức tạp thì càng nên cẩn trọng trong những mối giao tiếp. Bọn trà trộn, bọn loạn bát nháo cũng hết đường dẫn dắt, hết cửa làm ăn, mảnh đất để chúng diễn cũng không còn. Bài Lý tính vừa rồi cũng đã nhắc lại, chúng ta cũng nên xem lại bài Lý tính ở đoạn cuối nói rõ thế nào.

Trong chúng ta những người đang được tiếp xúc hay tiếp cận với Đại Pháp, thật tu cũng vậy, giả tu cũng vậy, trà trộn vào đây để truy cầu điều gì cũng vậy, để lấy lương cũng vậy, có ý định bất hảo nào đấy cũng vậy. Cũng đêu chỉ có một "Bộ Pháp" như nhau thôi, đã được Sư tôn giảng ra rất chi tiết, rất rõ cho từng việc cụ thể rồi, cứ lý giải lệch lạc, làm loạn bát nháo chỉ vì chúng ta không chịu tĩnh tâm học Pháp cho tốt, không chiểu theo yêu cầu của Pháp mà thực hiện cho đúng mà thôi. Tôi cũng không muốn nói nhiều, viết nhiều về tu luyện nữa, có chăng thỉnh thoảng nói một chút về tình hình, hình thế mà thôi. Tu luyện cũng chỉ có những thứ như thế, càng nói lắm càng loạn, làm mất thời gian của mọi người và của bản thân. Tóm lại vào then chốt cuối cùng là ai tin, ai không tin vào Pháp vũ trụ đã được truyền? Quyết định ở đúng một chữ TIN (Tín).

Hỏi rằng trong Tam giới thứ gì quý nhất? 

Ai học Pháp tốt, trả lời câu hỏi này không khó chút nào! Rất rõ ràng minh bạch. Những người không học Pháp tốt, thì nghi nghi hoặc hoặc. Đáp án là không cố định, là thay đổi theo đối tượng.

Đối với con người thì họ nói: Làm vua, làm tổng thống, bí thư, hoặc kim cương, hạt xoàn, vàng, châu báu, tiền.... Đối với cáo chồn quỷ rắn mà có chút linh khí, yêu tinh, bồ tát giả, phật giả thì đối với chúng, quý nhất là "công", "khí tinh hoa", "linh khí", những thứ đắc được trong tu luyện v.v. Đối với sinh mệnh cao tầng, và tối cao tầng thì với họ là: "tu luyện" là "đắc được Đại Pháp". Ai cũng có quyền tự quyết định lấy thứ mình muốn đạt, thử nhìn lại mình, xem mình đang muốn gì? Thì biết đang sắp đặt vị trí mình ở đâu rồi. 

Mục đích người tu luyện là rất lâu dài, không phải mong được sống thoải mái một chút, dễ chịu một chút nơi thế gian, trong cuộc sống ngắn ngủi này. Muốn rời thế gian thì nhất định phải buông những thứ ở thế gian con người. Nếu không buông được, có nghĩa là tự họ muốn ở thế gian. Thần có muốn giúp cũng hết cách.

Đại Pháp vũ trụ đã được truyền rộng ra thế gian, và cũng chỉ con người thế gian, có thân người ở thế gian mới được phép tu luyện Đại Pháp. Thân người này cũng chỉ là công cụ, là chiếc thuyền qua sông, là "Pháp khí" cho chúng ta tu luyện. Ai biết trân quý cơ duyên, ai bị dục vọng, chấp trước thế gian không buông xả được, cứ ôm cứng lấy nó. Cuối cùng để Đại Pháp chỉ lướt qua họ, sau khi Chân tướng hiển hiện mới biết được đã tuột mất điều gì. 

Cũng như câu chuyện ông họa sỹ, chúng ta có nhận ra được thứ gì là quý? Và có sự "dụng tâm" thích đáng! Được mất chỉ cách nhau ở một sự quyết định trong nháy mắt này. Chúc tất cả mọi người có được tín tâm với Pháp, vững bước trên đường tu luyện cho đến lúc cuối. 

12 - 06 -2020



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vui lòng để lại bình luận của bạn