Thứ Tư, 15 tháng 4, 2020

ANH HÙNG



Người Việt Nam chúng ta luôn tự hào về truyền thống anh hùng, cả nam anh hùng, lẫn nữ anh hùng, thiếu niên anh hùng, bô lão anh hùng... Thời gian cũng tương đối lâu rồi nên tôi nhớ không chính xác, năm 2009 Thủ tướng Singapore Lý Hiển Long đọc diễn văn kỷ niệm ngày thành lập hay tự trị gì đấy, đứng suốt dưới trời mưa, thời tiết xấu suốt 3 tiếng đồng hồ, không hề nhắc đến một từ "anh hùng" nào cả! Ông chỉ nhắc đến những khó khăn từ ngày xưa, từ khi Singapore chỉ là một vùng mương rạch như một làng chài nghèo đói và lạc hậu, dân trí mù chữ thất học... mà họ đã cố gắng và chịu đựng để vươn lên, để vượt qua cho đến hôm nay.
Năm 2010 ở TP. Hồ Chí Minh cũng kỷ niệm 35 năm giải phóng Miền nam, một đồng chí lãnh đạo nào đấy đứng đọc diễn văn và đếm được ông nhắc đi nhắc lại hơn 60 lần từ "anh hùng"... (Bà mẹ VN anh hùng, bộ đội anh hùng, công an anh hùng.... và anh hùng....).
Phải chăng thực trạng của những anh hùng rất bi hài sau khi tỉnh mộng và quay về với cuộc sống bình thường? Vấn đề hậu anh hùng. Phải chăng "quá" anh hùng cũng có khi không hẳn là tốt? Có khi còn mang đến bất hạnh và phiền toái khi được phong danh? Có một sự thật tôi đáng buồn nhưng lại không thể nói được. Đấy là rất lâu tôi mới có một dịp để về quê ăn tết cổ truyền, ngày năm mới đi thăm chúc tết người quen, họ hàng. Đến một số nhà mà đa số tuổi đã cao vì chiến tranh cũng đã lui lại mấy chục năm rồi, trong cảnh rất tịch mịch họ đang ngồi lau những khung hình, những tấm bảng "Tổ quốc ghi công" để treo vào chỗ trang trọng nhất trong ngôi nhà hiu quạnh, đấy là nhà của những bà mẹ (ông bố) Việt Nam anh hùng, đều có hai liệt sỹ, ba liệt sỹ. Trái hẳn với những gia đình có con đang được làm quan chức, bất kể là quan xã cho đến quan trung ương, xe hơi, xe máy, hoa, nhạc rộn ràng, kẻ thăm người chúc, tán dương, khen ngợi. Người ở cả hai chiến tuyến. lúc trước anh hùng, hôm nay hoặc không còn tại thế, hoặc đang cầm quyển sổ an sinh để sống qua ngày cho dù họ đang ở trong nước hay ở nước ngoài.
Dài dòng trên đây là chuyện của người thường, nay xin quay lại với người tu luyện chúng ta. Hôm qua (14/04) vừa mới đọc xong Nghiêm chính thanh minh và có thêm 22 vị "anh hùng" trong tu luyện. Thật ra họ có thể chưa lý giải được "đắc Pháp" là gì? họ vẫn thường hô vang "Lên thuyền Pháp" nhưng thuyền Pháp đến chưa? Đến lúc nào? Làm sao để lên? Phí tổn gì không? Thì chưa chắc họ đã hiểu! Sư phụ đã từng giảng có người cầm cuốn sách Chuyển Pháp Luân và chạy ra đường lớn hô vang: "Không sợ ô tô đâm!". Những người này kể ra cũng là đạt đỉnh rổi, đến mức khó tin rồi, nhưng so với các vị "anh hùng" của chúng ta thì chưa bằng, dù sao họ cũng cầm được quyển Chuyển Pháp Luân. Trong học viên người Việt chúng ta còn anh hùng hơn thế nhiều lần lấm lắm, họ chỉ cần cầm hoa sen nhựa, cầm tạp chí ĐKN, cầm bùa bình an gì đấy, cầm cái mà có người gọi là tờ rơi, thậm chí tờ roi copy.... xông ra đường mà hô vang. Không những không sợ ô tô đâm, họ còn không sợ cả xe tăng, xe bọc thép đâm!
Là người muốn tu luyện, Pháp đã truyền ra, ai ai là học viên cũng chỉ có chừng ấy kinh sách mà thôi. Tại sao họ không chiểu theo yêu cầu của Sư phụ? Tại sao họ không trầm tĩnh mà học Pháp? Yêu cầu gần đây nhất là Kinh văn "Lý Tính", tại sao nhiều người không chịu suy xét, cân nhắc thêm một chút tước khí hành động? Làm gì cũng nên nghĩ đến kết quả cuối cùng? Điều duy nhất là mỗi người nên tĩnh tâm mà học Pháp! Làm gì? Làm thế nào? Ở đâu? Bối cảnh và hoàn cảnh nào thì dụng tâm ra sao? Câu trả lời chính xác nhất đều được Sư phụ lưu lại ở trong Pháp cho tất cả tầng thứ tu luyện rồi. Không ai có quyền, cũng không ai được phép dẫn dắt học viên tu luyện cả.
Có người nghĩ: Như những học viên ở TQ, khi đối mặt với tra tấn, khi đối mặt với bức hại, đối mặt với bệnh tật sinh tử, họ thật anh hùng, họ thật xuất sắc! Từ đấy lấy đấy như một tấm gương để noi theo, để hành động. Theo suy nghĩ của tôi, những người đấy tuy là xuất sắc, nhưng chưa đủ. Vì sao? Vì họ vẫn còn chấp trước, họ còn nhiều nghiệp lực nên mới vậy! Chẳng phải là ngẫu nhiên. Người thật sự xuất sắc thì không ai dám gây với họ, không ai dám bắt họ, họ cũng chẳng có nghiệp bệnh gì lớn, họ cũng đến Thiên An Môn, thích đến thì đến, thích đi thì đi. Tại sao không lấy những người này để làm gương? Theo gương những người kia để làm gì? Mọi việc khác nhau ở chỗ khéo "Dụng tâm" đúng thời đúng hoàn cảnh. Ví như cũng là "Mưa" nhưng vào lúc hạn, thì được gọi "Mưa vàng", cũng là mưa cả thôi, mưa vào khi bão lũ thì ai ai cũng nguyền rủa.
Phải chăng tại vì chúng ta kế thừa truyền thống anh hùng quá mạnh trong dòng máu và không thay đổi được nữa? Xin các bạn chớ quên rằng: Lý trong người thường và tu luyện đa phần đều là "phản đảo". Một khi thói quen đã hình thành thành "Quan Niệm" cố hữu rồi là rất khó thay đổi, là chắc như đá hoa cương, chỉ có tu trong Đại Pháp, chỉ có uy lực của Đại Pháp mới tịnh hóa, mới hóa giải được thôi. Và Đại Pháp chỉ cấp cho người "Chân tu".

"Bạn và tôi đều đến từ thiên thượng,
Luân hồi triển chuyển không phải vì để tranh cường."
(Hồng Ngâm)


15-04-2020

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2020

HỮU CẦU


Trong thời gian hiện tại có nhiều sự kiện, nhiều biến động, đặc biệt là với học viên Việt Nam chúng ta, Từ mấy hôm nay tôi không định viết, nhưng lại có chút gì đấy không đành nên viết vài dòng bàn về một vài nhận thức và suy nghĩ hạn hẹp của cá nhân tôi trong thời điểm hiện nay. Trong bài này chủ yếu đề cập đến, xoay quanh một vấn đề: HỮU CẦU. Mục đích không dành cho người không phải là người tu luyện Pháp Luân Công, là một người bình thường trong xã hội mong cầu đủ thứ, càng cầu nhiều càng tốt đẹp, đấy là mục đích cuộc sống của các vị thì không có gì sai, các vị cứ bước tiếp con đường của các vị, cho nên các vị không cần phải đọc tiếp. Đối tượng thứ hai là người nào tu luyện trong Pháp Luân Công nhưng đã ở một tầng nhận thức và lý giải cao, đã tu luyện đạt cảnh giới cao, ít ra là ai tự nhận thấy mình như vậy thì cũng không phải là đối tượng mà tôi muốn nói đến, muốn thảo luận cho nên các vị cũng không cần đọc tiếp. Bài này muốn chia sẻ thảo luận với người muốn tìm hiểu trên con đường tu luyện một cách thiết thực để tu luyện bản thân nình, muốn đề cao nhận thức, lý giải của cá nhân khi đang tự nhận thấy mình còn có phần khiếm khuyết, thiếu sót về nhận thức trong Đại Pháp giống như tôi vậy.
Theo suy nghĩ chủ quan của cá nhân, tôi thấy rằng trong tập thể tu luyện Pháp Luân Công chúng ta từ mấy năm nay, càng ngày càng xuất hiện nhiều vấn đề, môi trường càng ngày càng hỗn loạn và phức tạp, cái nhìn của một người bình thường đối với Pháp Luân Công càng ngày càng thiếu thiện cảm. Phần tu luyện cá nhân cũng rất khó đề cao, chung chung trong số đông tập thể chúng ta còn rất nhiều người chưa nhận thức và lý giải Pháp tốt theo như tiêu chuẩn mà Sư phụ yêu cầu mặc dù số đông khi bước vào là muốn tu luyện, muốn đạt đến tầng thứ cao, nhưng có người thì không đi được đến bước cuối cùng mà bỏ cuộc giữa chừng với một số hình thức, chán nản bỏ cuộc, thấy khó bỏ cuộc, vượt quan không qua được cũng bỏ cuộc, nghiệp bệnh lấy đi sinh mệnh, và nhiều hình thức khác nữa.... Tất nhiên là có nguyên nhân! Vậy nguyên nhân là gì và do đâu? Truy nguyên đến nguồn gốc tôi thấy chủ yếu do tâm "Hữu Cầu" là trầm trọng nhất. Và một nguyên nhân khách quan là do ngay từ lúc đầu được định hướng, dẫn dắt theo một hình thức tu luyện nào đấy không còn thuần chính như trong tiêu chuẩn người tu luyện mà Sư phụ đặt ra.
Bây giờ nói sơ về sự định hướng cũng là do nhiều người khi bước vào tu luyện Đại Pháp nhưng vẫn không chủ động tin theo Pháp, bám theo Pháp mà tu, chỉ mong chia sẻ và thể hội từ người khác, và rồi ngại tìm câu trả lời trong Pháp mà dùng cách nhanh gọn nhất là hỏi đồng tu hoặc người hướng dẫn họ, người hồng Pháp cho họ lúc đầu, có thể nhứng nhận thức, những cách họ tu chưa chắc đã đúng, ví dụ cụ thể: Học viên chúng ta khi vừa bước vào tu luyện, thậm chí động tác 5 bài tập còn chưa thuộc, những kiến thức căn bản của tu luyện còn chưa biết hết, đã được khuyến khích: Làm ba việc, và đặc biệt nhất là: Đi làm việc thứ ba! Họ nói rằng đệ tử Đại Pháp cần phải làm 3 việc mà Sư phụ yêu cầu thì đề cao mới nhanh! Sư phụ có nói thế không? Đúng là có như thế, nhưng họ lại chỉ người ta sử dụng thứ tự sai! Sư phụ đặt ra ba việc trong thời Chính pháp: 1- Tu luyện cá nhân (Học pháp, luyện công), 2- Phát chính niệm, 3- Giảng chân tướng, cứu người (bị mê, bị đầu độc). Khi tu luyện cá nhân tốt, sẽ có lực lượng của Pháp, có uy lực của Pháp mới có thể làm việc thứ 2 và tiếp đến là việc thứ 3 được. Người mới tu luyện chưa lý giải Pháp và tu luyện cá nhân đến một tầng nhất định thì chưa có công, chưa có lực lượng của Pháp thử hỏi Phát chính niệm có tác dụng gì đây? Chẳng lẽ phát ra chấp trước, phát ra nghiệp lực đen đen? Đương nhiên việc thứ 3 cũng khỏi cần nói đến nữa khi không có lực lượng của Pháp ở phía sau, thì cũng chỉ còn đang là một người thường, làm sao mà cứu người? Một số người cố tình, còn một số không tự biết cỗ vũ nhau theo trào lưu đấy, là làm ba việc, nhưng lại bị họ tráo thứ tự là làm việc thứ 3 trước, là hăng hái đi tặng hoa sen, đi phát tờ rơi, đi tham gia phong trào....dần trở thành tu theo đồng tu, tu theo sự dẫn dắt chứ không phải tu theo Pháp, họ không nghe theo Sư phụ giảng: "Tu luyện cá nhân vĩnh viễn là ở vị trí số một, nếu tu không thành thì không có gì để nói tiếp" hoặc: "Tôi là Sư phụ mà xét, tôi sẽ nhìn nhận rằng sự đề cao của chư vị là trọng yếu nhất". Đi xa hơn về chủ đề này là một vấn đề lớn khác tạm thời xin được phép không bàn đến trong bài này.
Bây giờ quay lại vấn đề chính yếu là "Tâm hữu cầu". Chúng ta hãy nghiêm túc tự nhìn bên trong tự thân, tự hỏi mình: Nếu phó xuất công sức, phó xuất tiền bạc... làm việc thứ 3 mà không có chút công đức nào hết, không có gì hết cho cá nhân, cũng như là người không làm gì mà chỉ đơn thuần là lòng thương xót cho con người thì chúng ta có xuất phát từ nội tâm mà đi làm hay không? Đi Đài loan, đi Úc, đi Hàn Quốc, đi Nhật để xem Thần vận thì có có đơn thuần không mang tâm hữu cầu? Cầu tín tức, cầu năng lượng? Tâm chúng ta có thật sự hoàn toàn thuần tịnh? Khi chúng ta từ bé đã ngâm trong những mong muốn nơi người thường, cầu được tốt đẹp, cầu được phúc báo, cầu mưa thuận gió hòa, cầu bình an cầu công đức, cầu thiện quả, cầu nổi danh, cầu châm chước, cầu linh động giải quyết, cầu nâng đỡ, nâng đỡ.... Từ những thứ cầu tốt đẹp và chính đáng trong cuộc sống người thường, cho đến những thứ truy cầu có ảnh hưởng xấu đến người khác, có ảnh hưởng tiêu cực đến tâm tính của cá nhân và góp phần tác động tiêu cực đến xã hội phải chăng đã trở thành tự nhiên rồi, đã thành bình thường rồi không còn nhận ra được nữa? Nhiều người đi làm việc thứ 3 chỉ vì cầu được viên mãn, cầu khỏi bệnh, cầu tăng công? Trong hoàn cảnh và môi trường ở Việt Nam, tại sao càng những học viên mới tu lại càng làm việc thứ ba nhiều và hăng hái? Chẳng phải là mâu thuẫn sao? Tại sao người tu lâu hơn, tu tốt hơn lại không đi làm? Gần đây có nhiều người theo đồng tu lan tỏa, chỉ dẫn còn tu theo cái gì cái gì gọi là cúng lễ báo ơn gì đấy, chẳng phải cũng là tâm hữu cầu? Có nhiều người đến nay vẫn cho rằng học viên mới, chưa lý giải được thì mới nghe theo ông ta! Đấy cũng là một nhận định chủ quan sai lầm! Thật ra nguy hiểm hơn họ nghĩ, khi tâm không thuần tịnh vẫn còn tâm hữu cầu mà tiếp xúc, mà đọc với ông ta, hay người theo ông ta tu thì cũng chẳng khác gì đi nghe "Khí công phụ thể" vì có tâm hữu cầu là liền gặp nguy hiểm, phụ thể sẽ gắn lên, lúc đấy lý giải là thuận theo phụ thể mà lý giải chứ không đứng ở góc độ người tu luyện nữa! Dẫu biết rằng "Nhất chính áp bách tà" nhưng chúng ta đang trong người thường mà tu luyện, sẽ khó tránh khỏi một số chấp trước tâm mà không đủ chính, cho nên vấn đề này lại càng nguy hiểm hơn. Có thể lúc đầu vì tò mò, vì tìm hiểu mà xem, mà nghe ông ta hoặc người tu theo ông ta, khi tâm không đủ chính cũng không làm chủ mình được nữa, cũng bị gắn lên và thao túng. Sư phụ đã giảng: "Hàng ngày chư vị dập đầu lạy đến vỡ cả đầu, đốt hương hết nén này nén khác, cũng vô dụng; chư vị phải chân chính thực tu cái tâm này thì mới được." (CPL). Họ còn truyền cho nhau như là bí quyết, cúng gà luộc gọi là "kê thần", hoa quả, rượu, tiền, vàng, kim cương đều phải thật.... biết cúng thì đề cao nhanh, viên mãn nhanh... Chẳng phải là chuyện nực cười sao? Tôi cấp ông con gà, ông cấp tôi đề cao? ông cấp tôi viên mãn? Chẳng phải là loại phụ thể cáo, phụ thể chồn mới thích ăn gà nhai nuốt ngốn ngấu không buồn nhả xương? Không chỉ động vật mới có phụ thể, nhiều thứ phụ thể khác nữa, mà có tâm hữu cầu là rất nguy hiểm. Không thể nói hết ở đây.
Trong chỗ người thường cũng vì lòng tham mà bị lừa đủ thứ, lừa tình, lừa tiền... Nếu chúng ta thật sự không cầu, cái gì cũng không truy cầu thì đã rất khó mà bị dẫn dắt, bị bước lệch, thật sự ma cũng khó mà dẫn dụ. Còn chúng ta còn tâm truy cầu khi gặp đúng thứ chúng ta đang truy cầu thì rất dễ bị đánh mê. Thực chất những gì ở người chân chính tu luyện trong Đại Pháp đều đã được Sư phụ an bài, có cầu cũng chẳng hơn được, có buông cũng chẳng mất được. Không tin theo thì còn gặp phải vấn đề tín Sư, tín Pháp. Riêng về tâm Hữu sở cầu Sư phụ đã giảng thành một mục trong Chuyển Pháp Luân. Cái được của chúng ta là cái được "xả bỏ" chứ không phải là cái được "thu hoạch" về Danh-Lợi-Tình nơi người thường!
Có câu: "Ngôn bất tận ý". Nhân ngày lễ Phục sinh, chúc những vị Thần của quá khứ đã bị vùi lấp "chết lâm sàng" trong mê ở nơi đây hãy thực sự Phục sinh!


12-04-2020

Thứ Ba, 7 tháng 4, 2020

NGHỆ THUẬT DU KÍCH - Hay - HÃY LÀ CHÍNH MÌNH




Đánh du kích là một loại chiến tranh bất đối xứng được dùng cho một thế lực nhỏ yếu nhưng cơ động cao đối chọi với đối thủ lớn mạnh hơn. Lối đánh là chủ yếu phục kích nơi khó phát hiện, khó tìm thấy thủ phạm trong cộng đồng dân cư, rừng sâu, bụi rậm, đầm lầy... Tìm cơ hội phá hủy cơ sở hạ tầng, thuyết phục tuyên truyền thông tin có định hướng, ám sát, nói xấu, bôi nhọ các nhân vật chủ chốt bên đối phương. Đánh theo kiểu du kích không có chiến tuyến địa điểm rõ ràng, nấp trong bóng tối, chỗ kín và bí mật theo tính nặc danh, cho nên cũng không rõ Danh tính. Theo lối đánh là phục kích rồi chớp nhoáng vào lúc bất ngờ, đâm sau lưng, vào chỗ yếu, chỗ sơ hở của đối thủ gọi theo tiếng dân dã là "cắn trộm" rồi nhanh chóng rút lui vào nơi ẩn náu trong bóng tối trong rừng sâu, trong bụi rậm.... Tiêu hao lực lượng, làm suy yếu đối phương, gây áp lực tinh thần trong thời gian dài dẫn đến đối thủ chán nản bỏ cuộc, rút lui.

Sơ lược về chiến tranh du kích, chúng ta rất tự hào về truyền thống chiến tranh du kích, đánh du kích. Đến nỗi tự hào là đã nâng thành mức "Nghệ thuật chiến tranh du kích!. Trong tranh giành chính trị, đấu đá thế lực thì đấy cũng là lẽ thường, không từ thủ đoạn để có được chiến thắng cuối cùng. Được làm vua, thua làm giặc.

Lạ thay là trong môi trường tu luyện của chúng ta cũng có nhiều người sử dụng "Nghệ thuật du kích" nhất là trong môi trường trên Facebook này. Họ cũng sử dụng đạt mức "nghệ thuật" rồi, cũng đạt đến đỉnh cao rồi! Họ cũng dùng cách ẩn mình, biến hóa phân thân ra bao nhiêu nick giả, bên tung bên hứng, nhảy vào tung hỏa mù, ném lựu đạn rồi tháo chạy ẩn nơi bóng tối, nấp vào bụi rậm chờ cơ hội kế tiếp. Họ ẩn mình sau những hình Avatar giả, họ ẩn mình sau những cái tên không phải là tên người, họ ẩn mình sau bóng của Sư phụ, họ ẩn mình sau bóng của Đại Pháp, họ ẩn mình sau việc Cứu độ thế nhân, họ nấp sau những đoạn Pháp, những đoạn Kinh văn mà họ đoạn chương thủ nghĩa để làm bình phong. Họ không dám công khai danh tính và đối thoại đàng hoàng minh bạch.

Gọi là người tu luyện chứng thực Pháp, cứ nấp rừng rậm, chui bụi cây, giấu mặt, thay tên thì thử hỏi chứng thực thế nào đây? Chứng thực khả năng đánh lén, ẩn mình chăng? Hy vọng những ai muốn tu luyện đường đường chính chính thì hãy bước ra khỏi khu rừng rậm đã tự dựng lên trong tư tưởng chính mình và "HÃY LÀ CHÍNH MÌNH" không nên làm cho môi trường ngày càng ngày càng rậm rạp, tạo thành những chỗ ẩn nấp an toàn hơn cho loại hình tu luyện kiểu này. Lấy danh, lấy hình đại diện của hoa lá cây cỏ để tu luyện? Của động vật để tu luyện? Của tranh vẽ để tu luyện chăng? Những thứ đấy hoàn toàn không được tu luyện trong Đại Pháp!

Nếu là vì lý do an toàn, xin thưa rằng các vị chỉ là tự lừa mình thôi! Không tin thì với thời điểm hiện tại, các vị thử viết mấy bài tung tin đồn nhảm vê Covid-19 lên Facebook ẩn danh của các vị thử xem có được mời đi uống trà không? Với một người bình thường, với người tu luyện bình thường thì các vị có thể dùng cách đấy để ẩn mình, nhưng với an ninh mạng, với công an mật thì không hề có gì là bí mật với họ cả. Cách an toàn duy nhất là không dùng! Còn đã dùng thì danh thật hay danh ảo cũng thế thôi. Dĩ nhiên với đặc vụ là sẽ không bị sờ đến, vì đấy là môi trường sinh sống và hoạt động của họ.

Dẫu biết rằng không phải ai không công khai danh tính cũng đều là du kích, nhưng quả thật tôi cũng rất quan ngại với tư duy đánh du kích của họ, tư duy nấp bụi rậm này! Cho nên thường trong khu "Rừng rậm Facebook" tôi không dám, không đủ can đảm kết giao với người không rõ danh, không rõ mặt. Thật tâm cáo lỗi với những ai không hài lòng!

TĨNH LẶNG


Tĩnh lặng có một năng lực đặc biệt về tư duy rất cao, người xưa như Lã Vọng, Trương Lương, Khổng Minh, Trần Quốc Tuấn, Nguyễn Trãi... Khi có đại sự họ đều ngồi "diện bích" tĩnh lặng một mình mấy ngày có khi cả tháng và sau đấy thì tìm ra con đường sáng suốt để giải quyết vấn đề. Trẻ nhỏ khi phạm lỗi cũng bắt "diện bích" để tự nhìn lại bản thân, tự tìm ra nguyên nhân gây lỗi từ đấy mà thành tâm hối lỗi, sửa đổi.
Các bạn có ai từng soi gương dưới giếng nước? hoặc mặt nước chỗ nào đấy chưa? Mặt nước càng tĩnh lặng, phản chiếu lên càng đẹp càng chính xác, mặt nước có gợn sóng thì hình ảnh bắt đầu biến và sóng càng lớn, càng biến dị nhiều, không chính xác vậy nhưng đại loại là "Tâm" chúng ta cũng vậy!
Ngày xưa thời Tam quốc, có một báu vật là ngựa Xích thố, lúc nhỏ đọc "Tam Quốc" tôi rất mê con ngựa này. Nhưng cũng chỉ ngày đi ngàn dặm. Ngày nay nếu cưỡi công cụ của "Ngoại tinh nhân" thì tiến vào không gian khác, quả thực nói đến là đến, nói đi là đi... nhanh lẹ phi thường, ai cũng cho là tốt lắm, hiện đại lắm lắm, phát trển ghê lắm.....
Mọi người không thử nghĩ sâu thêm một chút xem tại sao bây giờ Cô Vy ghé thăm ngay cả Thủ tướng Đức, thủ tướng Anh cũng đi "diện bích" ngoài ý muốn, số người cách ly trên thế giới ngày càng nhiều, có đến mấy tỷ người? Tại sao phải cách ly? Cách ly để làm gì? Tất cả nhứng thứ đấy có phải đều là ngẫu nhiên? Hay thiên tượng biến hóa có mục đích gì? Có chỉ dẫn gì chăng?
Khi cuộc sống hối hả hiện đại không còn cơ hội để trầm tư, để quay đầu nhìn lại thì phải chăng đây là cơ hội cho con người "diện bích" để tự nhìn lại bản thân mình? Nếu nhìn một khía cạnh khác thì thời gian này là cơ hội lớn cho con người? Thời gian này là quý giá vô cùng nếu ai biết sử dụng đúng vì cơ hội ngày càng không còn nhiều nữa! Đối với người tu luyện thì càng nên phải chú ý!
Tiếc thay đa số thì đều nghĩ đến lợi ích kinh tế, những thiệt thòi trước mắt mà quên đi tất cả. Cách ly ở nhà để có thời gian mà tĩnh tâm suy xét, khi tâm tĩnh xuống, năng lực tư duy bắt đầu dâng lên thì đều thấy buồn chán và nhảy lên "Con ngựa của Ngoại tinh nhân" là "Phây" là "G**gle" và rong ruổi cùng nơi khắp chốn và năng lực tư duy hoàn toàn bị hóa giải, bắt đầu cuốn theo nó! Lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh? Lại tuột mất thêm một cơ hội hiếm có để sửa sai? Và con người ta chỉ nhận ra là cơ hội khi nó đã tuột mất? Và hết lần này lần khác đều như vậy?
Thế sự thật thật giả giả, tưởng tốt chưa hẳn đã tốt, tưởng xấu chưa chắc đã xấu. Nếu thấy điều tốt không lắng tâm mà xét, có thể còn là mừng hụt quá sớm, vừa thấy cần câu đã nghĩ đến đĩa cá chiên! Phải thật tĩnh mà quan sát, không ngừng quan sát mới có thể thấy chân tướng phía sau.
Vài dòng thiển ý từ nhận thức có hạn của bản thân hiện tại gửi đến người hữu duyên, mong rằng ai trong chúng ta cũng đều tự có sự lựa chọn đúng đắn cho mình để rồi không ai gặp phải cảnh: "Mê tại nạn trung hận thanh thiên". (Tạm dịch: "Mê ở trong nạn mà hận Trời xanh" - Câu trích trong bài: "Thuỳ Cảm Xả Khứ Thường Nhân Tâm" - Hồng Ngâm)