Phân biệt được thế nào là học viên, thế nào là đệ tử trong Đại Pháp, đối với người đang tu luyện như chúng ta cũng thật sự không dễ chút nào. Ngoài nhóm tự phong, thì đối với cá nhân, có khi ai cũng tự nhận mình là đệ tử, ai cũng nhận mình là chân tu, đâu thấy ai nhận mình giả tu chứ? Hễ ai đấy nói không phải là đệ tử thì họ liền không nhận. Sư phụ nói rõ đều dẫn dắt với tất cả học viên như đệ tử. Học viên có tiêu chuẩn của học viên, đệ tử có tiêu chuẩn của đệ tử. Nhưng phía người tu luyện có đạt được tiêu chuẩn để công nhận là đệ tử chưa?
Trong môi trường chúng ta, ai cũng tự nhận mình là đệ tử, có quyền lấy danh nghĩa Pháp Luân Công để hành động, không ai chịu ai, tôi nói ông tà, ông nói tôi ma... Đấy là hướng ra người khác mà nhìn thì là như thế. Cũng không có chữ hiện lên trán, những thứ khác thì nhìn không thấy rõ. Vậy chúng ta tự bản thân thử xét xem, mình đủ tiêu chuẩn là học viên hay là đệ tử, rồi cùng thảo luận.
Đương nhiên phía Sư Phụ đối với tất cả là công bằng, chúng ta chú ý từ "dẫn dắt", tức là sẽ dẫn dắt như nhau nhưng sự đối đãi sẽ có chỗ khác trong đó. Quyết định là ở tự bản thân người tu luyện có muốn làm và muốn đặt tiêu chuẩn là đệ tử cho bản thân mình mà thực hiện hay không? Hay tiêu chuẩn có quá khó mà không thực hiên nổi? Là do tự bản thân cá nhân mỗi người. Về vấn đề này tôi thiết nghĩ ít nhất người tu luyện muốn đạt được tiêu chuẩn viên mãn tức là thành Phật, Đạo, Thần, thì trước hết phải đạt tiêu chuẩn là đệ tử đã. Nếu tiêu chuẩn là đệ tử còn chưa đạt, thì còn mong gì viên mãn đây? Nói ra chỉ là chuyện cười thôi!
Về điều này thì trong "Chuyển Pháp Luân", bài giảng thứ 3. Sư phụ yêu cầu chính yếu: Chiểu theo tiêu chuẩn tâm tính, theo yêu cầu của Sư phụ, cần phải thật sự đề cao tâm tính bản thân. Và yêu cần cao hơn là tiêu chuẩn trong bài Chân tu trong "Tinh Tấn Yếu chỉ". Chủ yếu là yêu cầu chính yếu để vượt xuất ra khỏi người thường. Là đệ tử chân tu tiến tiếp một bước xem nhẹ, buông bỏ danh-lợi-tình nơi người thường, buông bỏ tâm người thường để thành người siêu thường chân chính.
Nếu hàng ngày luyện công, đọc sách mà không yêu cầu theo tiêu chuẩn của đệ tử mà thực sự đề cao tâm tính bản thân, thì vẫn chưa được xem là tu luyện chân chính, chưa được xem là đệ tử. Vì ra khỏi cửa lại quay lại là chư vị khi xưa, nơi người thường muốn làm gì liền làm nấy, chỉ vì danh lợi của mình mà tranh mà đấu, thì hỏi có tác dụng gì? Chư vị có thể lấy cờ hiệu của tôi làm bại hoại danh dự Đại Pháp! (𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑢𝑦𝑒̂𝑛 𝑣𝑎̆𝑛) . Thực trạng này rất là nhiều, thị phi khó minh bạch. Cuối cùng thì cũng là mỗi sinh mệnh tự quyết cho tương lai vĩnh hằng của chính họ.
Người thật sự chân tu Đại Pháp, họ sẽ tự biết trân quý Đại Pháp, Đại Pháp là sinh mệnh của họ. Họ quý nhau, sẽ tự động đặt mình vào vị trí của mình ở trong Pháp, cho dù có nói chuyện với nhau hay không, có, quan hệ riêng tư thân thiết không, mỗi khi là Chân tu thì họ đều biết quý trọng đồng tu như trong gia đình mình trên Thiên quốc. Tự động là một lạp tử trong trong Đại Pháp, đấy gọi là "Chỉnh thể" đúng nghĩa mà Sư tôn giảng. Sư tôn có lần lấy ví dụ để hình dung: (𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑢𝑦𝑒̂𝑛 𝑣𝑎̆𝑛) Khi luyện công tập thể, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, liền ai vào vị trí và tập, không cần ai bảo ai. Đấy là đúng nghĩa tự nguyện và tự động đứng vào đúng vị trí phối hợp đồng nhất, không cần ai hô hào, hay mệnh lệnh, dùng đến vận động gì cả. Không như "Chỉnh thể" bây giờ là tạo áp lực tâm lý cưỡng bức, vận động đoàn kết, ai không nghe thì bài xích v.v. Thực chất cũng là một hình thức "mượn cờ hiệu" để đi làm việc bại hoại danh dự Đại Pháp. Những chiêu trò mượn cờ hiệu này có rất nhiều, ai tinh ý và chịu suy xét một chút, có thể nhận ra, làm bại hoại về nhiều phương diện, trong đấy vô tình cũng vậy, cố ý cũng vậy là có một phương diện thuộc về Phá hoại Pháp! là ý định hành động vậy, mục tiêu là vậy, nhưng phá được hay không, lại là chuyện khác, nhưng trong ý thức là đã tham gia vào phá hoại Pháp. Điều này rất nguy hiểm cho chính tương lai sinh mệnh những cá nhân nào tham gia trong đấy! Phá hoại Đại Pháp, đấy chỉ là mang tư tưởng xấu, ý định hành động xấu thế thôi, chứ có thật sự phá được hay không? Khẳng định là không thể!
Tiêu chuẩn tâm tính là một vấn đề rất rộng, phạm vi rất cao, không thể nói hết được, tùy theo tầng thứ tu luyện dần đề cao, nếu biết cái gì không tốt thì phải bỏ, chưa biêt thì là tầng thứ đến như vậy, tiêu chuẩn cao đến đâu, tầng thứ cao đến đấy. Cho nên tâm tính thấp mà vô tri thì cũng không tính là sai, chỉ bị hạn chế về tầng thứ. Biết mà không tu bỏ thì không phải thật tu, biết không tốt mà muốn giữ là sao? Chỉ có thường xuyên học Pháp, thường xuyên chiểu theo tiêu chuẩn cao mà yêu cầu chính mình thì mới gọi là tinh tấn được, chứ không phải như mấy tờ giấy chứng nhận tinh tấn hay vài lời khen xã giao nào đấy là có thể đạt được. Cho nên Sư phụ mới có câu: Tu tâm tối nan quá (𝑡𝑢 𝑡𝑎̂𝑚 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑔𝑖𝑎𝑛 𝑛𝑎𝑛 đ𝑒̂̉ 𝑣𝑢̛𝑜̛̣𝑡 𝑞𝑢𝑎).
Lấy ví dụ cụ thể: Những chuyện xấu thông thường thì chúng ta khỏi cần nói đến, đương nhiên trong tu luyện, ai cũng biết phải bỏ từ sớm. Bây giờ nói đến, ví như vượt quan nghiệp bệnh: Trong tâm vẫn cứ chờ Sư phụ giúp, cứ ỷ vào Sư phụ giúp, hay là đi xem Thần vận để có năng lượng chữa khỏi, niệm 9 chữ chân ngôn để được thanh lý, đi làm việc thứ 3 để Sư phụ chiếu cố v.v. Những thứ như thế là cho người thường. Thật ra khi bước vào tu luyện là đã an bài lại, thì phần nào Sư phụ gánh giúp, thì đã làm từ lúc thanh lý, và an bài lại rồi, nay có động đến cũng không được nữa. Cứ có cái tâm ỷ lại, không muốn tự mình vượt qua thì chẳng phải cũng nói lên có vấn đề về tâm tính. (𝑉𝑒̂̀ 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 𝑆𝑢̛ 𝑝ℎ𝑢̣ 𝑠𝑎𝑢 𝑘ℎ𝑖 𝑎𝑛 𝑏𝑎̀𝑖 𝑙𝑎̀ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑜̣̂𝑛𝑔 đ𝑒̂́𝑛 𝑛𝑢̛̃𝑎, 𝑎𝑖 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑖𝑛 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑡ℎ𝑎𝑚 𝑘ℎ𝑎̉𝑜 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔: 𝐺𝑖𝑎̉𝑛𝑔 𝑃ℎ𝑎́𝑝 𝑜̛̉ 𝑃ℎ𝑎́𝑝 ℎ𝑜̣̂𝑖 𝑁𝑒𝑤 𝑌𝑜𝑟𝑘 2014 𝑝ℎ𝑎̂̀𝑛 𝑔𝑖𝑎̉𝑖 đ𝑎́𝑝 𝑐𝑎̂𝑢 ℎ𝑜̉𝑖). Tất cả quan nạn của bản thân, đều phải dựa vào Chính niệm của bản thân, cần phải chịu khổ, cần phải tiêu nghiệp. Trừ khi Cựu thế lực vô cớ dùi vào, tà ác can nhiễu tự bản thân không thể qua được có thể xin Sư phụ giúp. Nếu do chấp trước bản thân, để chúng nắm lý thì Pháp thân Sư phụ và Chính Thần cũng chỉ biết đứng nhìn thôi. Căn bản là chúng ta vẫn phải dựa vào Chính niệm.
Phương diện khác là chấp trước con người danh-lợi-tình cũng rất nan giải. Lý trong xã hội nhân loại đã được Sư tôn giảng: "Sát sinh thủ thực, binh chinh thiên hạ, cường giả vi anh hùng" (𝑡𝑎̣𝑚 𝑑𝑖𝑒̂̃𝑛 𝑔𝑖𝑎̉𝑖: 𝑠𝑎́𝑡 𝑠𝑖𝑛ℎ đ𝑒̂̉ 𝑎̆𝑛, 𝑐ℎ𝑖𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑢̣𝑐, đ𝑎́𝑛ℎ 𝑑𝑒̣𝑝 𝑜̛̉ 𝑡ℎ𝑖𝑒̂𝑛 ℎ𝑎̣, 𝑘𝑒̉ 𝑚𝑎̣𝑛ℎ 𝑡𝑟𝑜̛̉ 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑎𝑛ℎ ℎ𝑢̀𝑛𝑔, 𝑠𝑒̃ 𝑐𝑜́ 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑞𝑢𝑦𝑒̂̀𝑛 𝑙𝑜̛̣𝑖) cho nên để làm được thế thì từ bé được giáo dục: "Kiến công lập nghiệp" để có chỗ đứng tốt trong xã hội, để được làm "Cường giả", càng cường càng tốt. Tất cả những lý trong xã hội con người không ngoài tìm kiếm danh-lợi-tình cho bản thân, cho gia đình, cho họ hàng, cho quốc gia... thì cũng đều là có tính vị tư trong đấy. có người nghe có thể không chịu: Hy sinh cho quốc gia, sao gọi vị tư? Thử hỏi: Quốc gia của ai? Quốc gia của tôi, hay quốc gia mà tôi thích! v.v. Ít nhiều đều có tính "vị tư" trong đó.
Lý của Thiên thượng đương nhiên là phải khác với lý nhân loại, chứ không thì đã thành xã hội nhân loại ở không gian khác rồi, chứ không còn gọi là Thần giới nữa. Hôm trước tôi có nhắc đến như con khỉ chặt đuôi, hay tư tưởng giữa gà-công-phượng rồi. Cảnh giới tư tưởng khác nhau, quan niệm khác nhau. Cho nên chúng ta sinh hoạt và tu luyện trong người thường, nếu tỏ ra bên ngoài quá khác thường, làm cho người thường không giải thích nổi, họ không chấp nhận như vậy, cho nên cân bằng được mối quan hệ này cũng không dễ dàng, nhất là đối với người có quan hệ gần như vợ-chồng, cha-mẹ, con, anh-chị-em, bạn bè, đồng nghiệp v.v., càng gần gũi thì càng khó sắp xếp, vì trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích thiết thân của họ, ít nhất là trong suy nghĩ của họ như vậy. Vì còn phải sống, phải sinh hoạt, phải cần vật chất để sinh sống, lại còn sinh hoạt trong xã hội một cách bình thường, quan hệ hài hòa chứ không thể lập dị và họ nhìn thấy không bình thường thì cũng nói lên là người tốt sao được? Đến tháng này trả tiền nhà, tiền điện, tiền con đi học, tiền sinh hoạt cho cả gia đình, giỗ, tết, cưới xin, ma chay v.v. Thời nay không thể như thời cổ đại bắt con gà ra sở điện để thanh toán tiền điện, hay mang bao thóc lên trường đóng tiền học cho con. Sắp xếp cân bằng được cũng rất khó khăn.
Đấy vẫn là yếu tố bên ngoài, còn yếu tố tự trong nội tâm chúng ta nữa, chúng ta có thật sự bỏ được không? Và có muốn bỏ không? Có quyết tâm bỏ không? Nó rất thực tại, nó gắn liền với đời sống, sinh hoạt xã hội con người thế rồi, buông cũng rất khó. Làm ngay một lúc, dường như là không thể, cho nên cần cả một quá trình tu luyện, từng chút, từng chút theo Pháp lý mà thay đổi quan niệm, để đề cao, làm cho những tâm danh-lợi-tình, tâm người thường này nhẹ dần, mòng dần.
Trải qua những thành-bại, còn-mất của cá nhân. Tôi nhận thấy ai cũng thường có những sự trả giá nhất định nào đấy, hoặc đã trải qua trong quá khứ, hoặc hiện tại gặp phải, thì mới hiểu và mới chịu công nhận. Cho nên một số bạn trẻ sẽ khó đồng ý quan điểm này. Chính bản thân tôi cũng lấy thân mình làm con thỏ thí nghiệm khi thực hành những ý tưởng của mình trên đường đời, lúc thành, lúc bại. Tu luyện trong Đại Pháp, nhiều người gặp cảnh: "Bách khổ nhất tề giáng" (𝑡𝑎̣𝑚 𝑑𝑖𝑒̂̃𝑛 𝑛𝑔ℎ𝑖̃𝑎: ℎ𝑎̀𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑎̆𝑚 𝑡ℎ𝑢̛́ 𝑘ℎ𝑜̂̉ đ𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑙𝑜𝑎̣𝑡 𝑔𝑖𝑎́𝑛𝑔 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔). Nhiều lúc ngã một lần vẫn chưa tin, chưa ngộ. Đến một lúc nào đấy cũng phải nhận ra: Số mệnh có an bài, con người không phải hễ muốn, hễ cố gắng là được. Cho nên nhiều người gặp được Pháp thì bao nhiêu thắc mắc về lẽ nhân sinh liền vỡ ra, được giải đáp. Dù thế đi nữa bước vào tu luyện thì vẫn cứ mê mê tỉnh tỉnh.
Sư tôn đã giảng, lại còn được Sư tôn an bài và trông coi cho, cân bằng hết thảy nợ nghiệp từ lịch sử, tẩy tịnh sạch hết nghiệp lực của chúng ta. Tại sao chúng ta vẫn không buông được? Nếu tin hẳn là đã an bài đặc định như vậy thì còn lo gì? Phải chăng chúng ta không an tâm? Không tin?
Tôi biết có nhiều người cũng tương đối công thành danh toại trong người thường, nhưng thực sự cuộc sống của họ cũng không chắc gì sướng. Có người ở biệt thự nhưng đêm nào có ngủ ngon? Hễ bị thức liền không ngủ được nữa! Có nhiều tiền, cũng đâu dám ăn, sô cô la (𝑐ℎ𝑜𝑐𝑜𝑙𝑎𝑡𝑒) bày trên bàn thèm lắm, thò tay ra lại rụt lại, ăn vào rồi chỉ số này, chỉ số kia... ai ai cũng có một túi thuốc, thuốc bổ thuốc bệnh, họ đem ra khoe thuốc này từ Mỹ, thuốc này từ Pháp, còn thứ này là hàng hiếm... bao nhiêu là bao nhiêu tiền v.v. Lại còn có người khoe, vừa đi Singapore chữa bệnh hết mấy tỷ, có người thì đi Trung Quốc chữa cũng hết mấy tỷ, mổ cái này, moi cái kia v.v.
Họ tự hào thứ của họ ý tứ là: Tôi có nhiều tiền nên có thể mua bao nhiêu thuốc tốt, nếu tôi không nhiều tiền như mấy người kia thì chắc tôi chết! Đấy là nhờ công phấn đấu và thành quả của tôi thu hoạch được trong đời đấy! Tại sao chúng ta không nghĩ một hướng khác: Tôi không có nhiều tiền, nhưng tôi cũng không cần những thứ đấy, mà tôi cũng không chết. Mà tôi cũng không bị mổ cái này, moi cái kia trong bụng, trong cơ thể. Đấy mới là đáng tự hào chứ! bị đau, bị mổ, bị moi tim, moi gan thì có gì đáng tự hào? Thử hỏi bị côn đồ ngoài chợ đâm và bác sỹ trong bệnh viện xẻo thì khác gì nhau? Cũng đều là bị cắt thịt, xẻo da, đục xương, khoét tim cả thôi, mà lại còn mất thêm bao nhiêu tiền cho họ, không chừng còn phải nhờ người quen liên hệ, xin xỏ để được cắt, được gọt như thế ấy chứ! Quy cho cùng cũng là tại "nghiệp" tại cứ vướng vào vòng luẩn quẩn, nhưng họ đâu có hiểu, họ không đắc được Pháp.
Nhiều người nghe đến từ "Bữa cơm cuối cùng". Nhiều người nhà nghèo, khi sống không có điều kiện, đến khi sắp qua đời thì người thân của họ cũng cố đáp ứng cho họ một số thứ, nhưng nào còn hưởng được gì nữa? Chỉ có ăn thôi, thèm gì, muốn gì?. Lại có người khi sống không quá khó khăn, nhưng tình cảm đối xử nhau không tốt cũng vậy, để tiễn chân người sắp ra đi họ cũng đáp ứng bằng những bữa ăn. Những người tử tù, đêm trước khi ra pháp trường cũng được hưởng bữa ăn cuối cùng, có khi có cả con gà béo. Đấy là kết quả cuối cùng của cuộc sống thế gian.
Không phải cuộc sống thế gian mới có bữa cơm cuối cùng, cuộc sống của sinh mệnh, tức là nguyên thần cũng có bữa cơm cuối cùng. Bây giờ đang là thời Chính Pháp đang là như thế! Chớ thấy nhiều người sống xa hoa mà bất bình, không chừng họ đang ăn bữa cơm cuối cùng của họ, họ đang tiêu đức. Nếu là thế, bảo bạn ăn bữa cuối cùng của họ, rồi thế chỗ của họ thì bạn có làm không? Không phải cứ giàu là không được, nếu giàu mà có đức, sính sống theo phong cách thủ đức, thì cũng không sao, không phải là bữa cuối, nhưng bất quá cũng chỉ mấy chục năm rồi thì sao? Bạn bè có tốt, thì cũng đến lúc cuối, tiễn một đoạn ra cánh đồng, vừa rời khỏi cánh đồng, họ liền cười nói râm ran. Có người nhà chết ban ngày chôn xong, đến tối lại sợ ma, sợ người thân về hại họ. Khi âm dương cách biệt là vậy, cũng không trách gì họ, mà cái tình ở nhân gian chỉ là như thế thôi! Bao nhiêu lẽ ở nhân gian chúng ta trải qua, hoặc chúng ta quan sát xung quanh, chúng ta thấy rõ và trên Pháp lý mà nhìn nhận, mà suy xét thì dần sẽ xem nhẹ được. Thật ra đắc được Đại Pháp mới là điều trân quý nhất, nếu nhìn được bằng mắt thường này thì họ không bất bình với chúng ta thì thôi, sao lại bất bình, tật đố với họ chứ. Họ mới là đáng thương. Thật sự bị bức hại, cuối cùng là con người thế gian.
"𝑉𝑎̣𝑛 𝑠𝑢̛̣ 𝑣𝑜̂ 𝑐ℎ𝑎̂́𝑝 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐, 𝑐𝑢̛𝑜̛́𝑐 ℎ𝑎̣ 𝑙𝑜̣̂ 𝑡𝑢̛̣ 𝑡ℎ𝑜̂𝑛𝑔"
(𝑇𝑟𝑖́𝑐ℎ 𝐻𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑁𝑔𝑎̂𝑚)
Chúc tất cả thật sự đắc được Pháp, trở thành đệ tử thời Chính Pháp đúng nghĩa!
05 - 06 -2020
Cảm ơn bài viết của anh!
Trả lờiXóaNói về danh từ "học viên", kinh văn năm 2018 Sư Phụ viết là "gửi các học viên Việt Nam", vậy là rất nhiều người vô nhận xét này nọ, nói là tại sao Sư Phụ nói đệ tử tại Việt Nam là "học viên"?! Thật sự tôi nghĩ, đắc được Đại Pháp là quá trân quý cho sinh mệnh, là may mắn của may mắn. Cứ làm tốt 3 việc, luôn luôn xem bản thân là người tu luyện, thì danh từ "học viên" hay "đệ tử" mà nói thì không quan trọng nữa.
Chúc anh và mọi người tu luyện tinh tấn
Quan trọng là thực chất người tu luyện có tự đặt tiêu chuẩn và thực hành được hay không, còn hữu danh vô thực thì cũng chỉ để khoe mẽ bên ngoài chẳng có ích gì. Chúc bạn và mọi người vững bước đến đoạn đường cuối cùng.
Xóa