Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2020

CHUYỆN DÀI - CHUYỆN NGẮN - CHUYỆN ĐẮC PHÁP

Nguồn: Internet

Hy lạp cổ xưa có vị Hoàng đế, ông cũng đã già, bèn bảo những quan văn, triệu tập những người thông thái để đi sưu tầm tất cả những tinh hoa, những tri thức của nhân loại biên thành sách cho ông, và để lưu lại về sau cho hậu thế. Sau vài chục năm thì họ cũng sưu tầm, biên soạn được hàng ngàn cuốn sách đem dâng vị Hoàng đế, nhưng ông bảo: Ta đã già, đâu còn nhiều thời gian để đọc được hết! Các người mang về rút gọn lại, một thời gian 10 năm sau họ rút gọn lại thành vài trăm quyển lại mang dâng Hoàng đế, lúc này ông đã già hơn nữa rồi, ông nói: Ta bây giờ yếu lắm rồi, không đủ thời gian đọc được nữa, các người mang về rút gọn lại! Họ lại tiếp tục công trình rút gọn, còn mười quyển mang dâng, lúc này ông đã quá yếu, nhắm chừng cũng không thể đọc xong mười quyển sách được nữa, lại yêu cầu rút gọn, thời gian sau nửa năm thì còn một quyển, lúc này vị hoàng đế đã hấp hối cũng không thể xem được một quyển, bèn rút gọn... thành một câu: "Không có bữa ăn nào miễn phí!" Đấy là trí khôn, là tinh hoa của con người đúc kết lại.
Chúng ta khi đã đắc Pháp, không cần học theo thứ của nhân loại, thứ của con người nữa. Chúng ta có Pháp chỉ đạo cho chúng ta tu luyện lên cao tầng. Trong Pháp thật ra cô đọng lại thì có rồi, là: "Chuyển Pháp Luân" cô đọng hơn nữa thì là: "Luận Ngữ", cô đọng hơn nữa thì ba chữ có thể khái quát: "Chân-Thiện- Nhẫn". Nếu chúng ta đọc rút gọn mà lý giải được, mà hiểu được bộ Đại Pháp vũ trụ này thì quá tốt rồi, hay chỉ có Luận Ngữ, thậm chí ba chữ: Chân-Thiện-Nhẫn mà lĩnh hội được hết nội hàm của Pháp thì khỏe quá rồi! Đáng tiếc là rất nhiều trong chúng ta không có căn cơ, ngộ tính và trí huệ cao như vậy.
Có một số người phản ánh những bài viết chia sẻ quá dài, không khởi tác dụng. Cũng có người phản hồi, nếu người không thích đọc, không quan tâm thì ngắn họ cũng sẽ không đọc, viết đến đây tôi lại nhớ đến câu chuyện nhà Sư bán thuốc diệt muỗi. Chuyện là thế nào? Có câu chuyện rằng, có nhà Sư nọ bán thuốc diệt muỗi, ông bảo đảm rằng hiệu nghiệm tuyệt đối, hễ dùng thuốc là hết sạch muỗi, con nào cũng chết, không con nào thoát, một con cũng không còn! Nếu không hoàn lại tiền một gấp đôi. Có anh kia, đã khốn khổ vì muỗi, liền tin theo, nhà Sư mà, họ đâu nói dối! Pha thuốc đánh muỗi, chờ mãi và cảm thấy cũng không vơi đi con nào, bực quá mang đến ông Sư để khiếu nại. Ông Sư hỏi anh kia dùng sao? Anh kể như thế, như thế.... Ông sư lắc đầu và phán một câu: - Dùng sai quy trình! Cho nên không có kết quả.
Anh kia bèn hỏi: - Quy trình sử dụng thế nào?
Sư: - Đầu tiên phải bắt muỗi, đè nó xuỗng, vật ngửa nó ra, sau đấy đổ thuốc vào đầy miệng nó, đảm bảo một con cũng không thoát!
Tôi cũng muốn nghĩ biện pháp sao cho rút ngắn bớt, không muốn chiếm dụng thời gian của mọi người, nhưng cũng thấy rất khó nghĩ, lại nhớ đến có lần Sư tôn giảng: (không nguyên văn) Có người cận thị, khi mắt kính bị rơi và vỡ mất một bên, họ nhặt kính đeo lên, và thấy mắt bên không còn kính cũng nhìn tốt, họ nghĩ: À một mắt của mình hết cận rồi, họ vẫn đeo kính cho mắt bên kia! Đấy là bảo họ không cần kính nữa, nhưng họ không ngộ hết, họ ngộ được một nửa!
Có nên theo thị trường chăng? Như sản phẩm "hàng chợ" của TQ: nhanh, rẻ, dùng xong thì vứt? Đáp ứng nhu cầu người đọc chăng? Biết rằng thời nay ai cũng vội vội vàng vàng, đi đường gặp đèn đỏ mấy giây cũng không chờ nổi, cũng mạo hiểm tính mạng cố vượt. Tôi cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, không thể theo hình thức như thế, theo thế cũng như là loại "Thương mại khí công". Tùy duyên vậy, đấy cũng là một quan, ai muốn nhanh, muốn đi tắt thì họ cứ đi con đường của họ thôi! Ai thấy có chỗ tốt thì bỏ thời gian mà tìm hiểu, cũng là "Bất thất bất đắc, đắc tựu đắc thất", cũng là nhẫn, cũng đành vậy.
Một cách nhìn chia lìa vụn vặt, đi vào từng chi tiết, cũng như nhân loại nghiên cứu khoa học, không nhìn theo một tầng (diện) mà truy tìm từng điểm, cũng như nói một bài thì có ý nghĩa, truy vào một câu trong bài thì đã không toàn diện rồi, truy vào một chữ trong câu, thì đã đi vào ngõ cụt! Như thế mới dễ bị hiểu không đúng, hiểu sai lệch và dễ bị lợi dụng đoạn chương thủ nghĩa. Mất đi một cái nhìn tổng quan, chuyện ngụ ngôn người mù sờ voi cũng là ý này! Chúng ta cần phải có cái nhìn rộng, nhìn toàn diện.
Có nhiều người học Pháp, luyện công cũng bị định hướng dần sa vào hình thức, nào là mua bàn để đọc sách, ngồi song bàn đọc thì Pháp sẽ triển hiện ra cho.... Những thứ đấy nếu làm được thì cũng không sai, nhưng không thể tạo nên một hình thức trên diện rộng để phổ biến, để thành một quy định ai ai cũng vậy! Sư phụ cũng đã có nói rồi, trong Kinh văn đều có hết, chỉ là mọi người không chịu học, hoặc đọc mà không nhớ, không lưu tâm. Sư phụ có nói đại ý là: Ngồi song bàn nếu luyện chân thì cũng được, nhưng nếu ngồi học Pháp mà đau, mỏi, đầu óc loạn lên, không thanh tỉnh, không tập trung cũng bằng phí công! Chẳng phải là gây khó khăn cho lĩnh hội Pháp? Để luyện được thái độ học Pháp đúng đắn cũng không phải là dễ, thú thật bây giờ tôi cũng chưa đạt tiêu chuẩn. Tiêu chuẩn là gì? Là tâm phải hoàn toàn tỉnh táo nhưng thuần tịnh, không có truy cầu, không có tạp niệm vẩn vơ, làm chuyện này, làm chuyện kia, không có muốn nhanh xong, tâm trí như tiến nhập vào trong Pháp. Đấy cũng là một phần đề cao tâm tính "Thái độ đối với Pháp".
Chúng ta thường hay gặp phải lỗi làm gì cũng muốn nhanh xong, luyện công cũng vậy, càng luyện, càng mỏi, càng đau, càng sốt ruột... Cái gì cũng muốn đi tắt, học Pháp cũng vậy, gặp bài ngắn, nhanh xong thì thích hơn đọc bài dài... Chắng phải đấy toàn là chấp trước? Mang tâm như là làm nghĩa vụ mà còn vội làm xong việc nữa thì dễ dẫn đến qua loa hình thức, như thế mà mong lĩnh hội, mong được Pháp triển hiện nội hàm cho sao?
Nhảy ra khỏi con người mà nhìn, tôi nghĩ những vị Thần tiên, những vị Phật, Đạo, Thần và chúng sinh các giới, các không gian khác nhìn thấy học viên Đại Pháp được đứng trong trường luyện công, trong ánh sáng của Đại Pháp, có chúng Thần và Pháp thân Sư tôn bảo hộ, họ thèm thuồng biết bao mà không được, Tại sao chúng ta miễn cưỡng như là làm nghĩa vụ vậy? Họ thích được tu luyện trong Pháp này liệu có được không? Sư tôn đã giảng: (không nguyên văn) Dù một vị Thần, bất kể là cao bao nhiêu, nếu Sư tôn nói cho đến đây làm đệ tử Đại Pháp, họ lập tức không suy nghĩ mà nhảy xuống ngay, nhưng đâu có được! Họ không có lịch sử như đệ tử Đại Pháp. Chúng ta hãy trân quý cơ duyên mà mình đang có để chân chính thực tu.
Hiện nay vẫn đang là thời "Chính Pháp" Sư tôn giảng là không phong đỉnh, nghĩa là thích cao bao nhiêu cũng không hạn chế, chỉ xem quyết tâm cao đến đâu? Nhẫn đến đâu? Vượt khó đến đâu?. Những thứ chúng ta không có thì Sư tôn đều có thể cho, duy một thứ không thể cho, đấy là tiêu chuẩn tâm tính phải thiết thực tự tu lấy.
Mọi người vẫn hay truy cầu cao công, truy cầu năng lượng, và sinh ra những chấp trước không cần thiết, được hướng dẫn sai lệch hết cả, như trong Chuyển Pháp Luân có đề cập đến, bắt tay Sư tôn rồi không chịu buông, lấy chữ ký... mong có chút tín tức, hay ở Việt Nam chúng ta quá lạm dụng niệm 9 chữ, ngụ ý họ là gì? Cũng là truy cầu năng lượng, truy cầu tín tức, họ sẵn sàng bỏ tiền ra để đi sang nước khác xem Shen Yun, không phải lúc nào cũng sai, nhưng để cầu khỏi bệnh, cầu tín tức thì hoàn toàn không đúng, Sư tôn đã giảng quá rõ rồi, những thứ tín tức chỉ là cho người thường. Là người tu luyện thì còn nói tín tức nào nữa đây? Tôi nghĩ rằng: Những người như thế là: Ăn mày công, ăn mày năng lượng! Cứ cố đi cầu, đi xin chút năng lượng, cố đi kiếm chác. Trong Pháp nói quá rõ rồi: "Tâm tính cao bao nhiêu, công cao bấy nhiêu, đấy là chân lý tuyệt đối." Chỉ cần đề cao tiêu chuẩn tâm tính thì công sẽ lập tức đề cao, không đề cao tiêu chuẩn tâm tính thì không có sức chứa, Sư tôn có cho bao nhiêu cũng không đọng lại được, cũng vô dụng. Không phải Sư tôn không cho, mà tại vì chúng ta không biết nhận, hay nói chính xác hơn, chúng ta không đủ cơ sở tiêu chuẩn để nhận. Trong Pháp cái gì cũng có hết, học Pháp tốt thì cái gì cũng có thể đắc.
Chỉ tội cho nhiều người mới bước vào tu luyện, bị họ định hướng, bị dẫn dắt lạc đường từ lúc họ chưa có nhận thức vững trong Pháp (đáng ra thời gian mới là thời gian để nhận thức Pháp, Sư phụ cho phép vậy, nhưng mà không được quá lâu) Tất nhiên thời gian đầu thì tiếp xúc với Pháp, học Pháp luyện công, mọi chuyện đều tốt, hết bệnh khỏe người v.v.. Nhưng họ không biết là khoảng thời gian cho họ nhận thức Pháp đấy lại bị đánh cắp, lại bị đoạt mất bằng cách hướng dẫn họ đi làm những việc hạng mục nào đấy, đi giảng chân tướng, đi phát tờ rơi, đi đánh trống, đi múa, đi hát... Thế là thời gian đáng ra cho họ nhận thức Pháp cũng đến hạn, cũng qua đi. Khảo nghiệm đến. Họ chưa đạt tiêu chuẩn của người tu luyện. Nghiệp bệnh sẽ trở lại, hoặc một số phiền phức nào đấy, lúc đấy mới thấy nguy, vì họ không học Pháp đúng nên không có chính niệm đầy đủ trong Pháp, tâm sợ hãi liền nổi lên, bèn lên diễn đàn hỏi, rồi hỏi những người dẫn dắt họ tu luyện, lại được tư vấn theo kiểu kia, là đi làm hạng mục, hoặc quyên tiền hoặc phó xuất gì gì đấy theo như hình thức tôn giáo, toàn làm chuyện hữu vi. Sai lầm nối tiếp sai lầm. Họ không hiểu là họ đắc Pháp hay đắc sách Đại Pháp? những phiền phức xưa kia, những thứ ở người thường sẽ trở lại, vì những thứ của người tu luyện không thể mang trên thân một người không chân tu, không chân tu thì là người thường. Lẽ nào Pháp thân Sư phụ và chúng Thần hộ Pháp lại đi theo bảo vệ cho một người thường? Thậm chí có người vì vậy mất đi sinh mệnh. Tôi nói ra không phải hăm dọa ai, mọi người nhìn quanh trong môi trường mà quan sát, tự kiểm chứng, ở đâu cũng có hiện tượng này.
Thật sự tôi cũng không muốn chọc phá nồi cơm của ai, nếu không phải đứng ra nói lời công bằng để mọi người có cái nhìn đúng đắn, chính diện với Đại Pháp. Vì những nồi cơm kia lại là có liên quan đến Đại Pháp, lợi dụng vào Đại Pháp để trục lợi, để kiếm tiền. Không thể vì Thiện nhỏ mà mất đi nghĩa lớn vậy. Tu luyện là nhắm đến mục đích hết sức lâu dài, không phải chút phúc báo, hưởng thụ trước mắt trong mấy chục năm ngắn ngủi ở đời người nơi đây. Không phải đi truy cầu thoải mái của con người, hay thỏa mãn theo nhân tâm, theo chấp trước và dục vọng của phía con người trong mỗi chúng ta.
Chia sẻ đến đây cũng đã dài, dù sao thì cũng không nên dài quá. Cả chuyện Dài-Ngắn này xin mọi người cho ý kiến và để lại bình luận có nên ngộ một nửa hay không . Chúc mọi người có được đề cao trong Pháp!

30 - 05 - 2020

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Vui lòng để lại bình luận của bạn