𝐿𝑢𝑎̂𝑛 ℎ𝑜̂̀𝑖 𝑡𝑟𝑖𝑒̂̉𝑛 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̂̉𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑣𝑖̀ đ𝑒̂̉ 𝑡𝑟𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔"
(𝑇𝑟𝑖́𝑐ℎ 𝑣𝑎̀ 𝑙𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑑𝑖̣𝑐ℎ 𝑡𝑢̛̀: 𝐻𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑁𝑔𝑎̂𝑚)
Chúng ta là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không bằng lý tính thì cũng bằng cảm nhận, ai cũng biết rằng Pháp này trân quý dường nào, ai ai cũng thấy một số thay đổi ngay trên cơ thể mình, rất minh xác, không phải là chuyện hoang đường. Sư phụ có nói: Tôi trân quý chư vị hơn bản thân chư vị đối với chư vị (đại ý). Với cá nhân tôi, thì tôi tin điều đấy, vì chúng ta trong mê, không thấy được thực tại mình là ai, không biết được mình có gì? tu được gì không? Mỗi ngày chúng ta đi làm công việc để lấy lương hoặc tự kinh doanh cũng vậy, không dám bê trễ, đi muộn về sớm, ông sếp (chef) lừ mắt cái là sợ, chỉ vì một số tiền thu nhập cỏn con đấy thôi, chỉ vì nhìn được, sờ được, là thực tại, thực tại ghê lắm! Cả đời tranh đấu ngược xuôi, cuối cùng cũng trở thành những thứ thừa thãi trên nấm mồ của những kẻ vừa phấn đấu được, có thể là bằng mấy hàng chữ thể hiện chức danh, có thể là mấy tảng đá hoa cương phơi mưa phơi nắng.... Chúng ta cũng đã đều là những nhân vật trong lịch sử, nhưng vinh quang kia nay ở còn đâu? Dù hoành tráng, bi hùng, hay vô danh thì cuối cùng cũng trở thành "Người gác đồng vĩ đại!". (ra cánh đồng nằm cả thôi)
Trong khi đấy những thứ chúng ta được trong tu luyện vì không nhìn được, không sờ được, cũng không bán được, nên lờ mờ chúng ta vẫn không xem đấy là tài sản của chúng ta, là những thứ được. Thử hỏi Pháp Luân giá bao nhiêu? Nguyên anh giá bao nhiêu? ... "Công" bao tiền một ký lô?...Vẫn chưa có thái độ trân quý một cách thích đáng bởi vậy vẫn còn tâm lý giải đãi, buông lơi trong tu luyện, hoặc tu luyện không thiết thực, không nghiêm túc ảnh hưởng đến tín Sư, tín Pháp. Không buông được thứ của con người. Tôi vẫn nói vui là lâm vào tình trạng: "Chết Lâm Sàng".
Thế nào gọi là chết lâm sàng? Quả thật từ lý mà xét thì thấp hơn một tầng là đất. Chúng ta từ bỏ Thần vị, theo Sư tôn đi Chính Pháp, từng tầng từng tầng hạ xuống, bị vùi lấp không những chỉ một lớp mà trùng trùng bao nhiêu lớp. Với con mắt chư Thần với con mắt cao tầng mà nhìn thì chúng ta đã chết! Không chỉ chết một tầng, vùi bao nhiêu lớp, là chết bấy nhiêu tầng. Nhưng cũng chưa hẳn chết, chết thì tại sao bây giờ đang sống ở đây? Cho nên mới gọi là "chết lâm sàng". Ai còn muốn tu quay trở về, có nghĩa là khả năng còn có thể cứu được, ai đã mê suốt đời không tỉnh thì sẽ thật sự rồi cũng bị chết hoặc bị hủy diệt nơi đây. Cái khó là ở trong mê sâu như thế mà vẫn biểu đạt ra được: Muốn tu luyện, muốn quay về! Sư tôn nói cái tâm ấy là quý nhất, như vàng kim lóe sáng. Chỉ độ người muốn tu luyện, chứ không thể độ người muốn đắc phúc báo, hưởng phúc nơi đây.
Có câu chuyện rằng có ông nọ bị tai nạn cụt mất một chân, sau này ông tìm thầy học Đạo, ông đến cầu kiến một ông Đạo rất được nhiều người trọng vọng. Ông Đạo bèn lấy ông này để làm gương giáo huấn đệ tử của ông: 𝐶𝑎́𝑐 𝑐𝑜𝑛 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑐ℎ𝑢̛𝑎? 𝐾𝑒̉ 𝑘𝑖𝑎 𝑣𝑖̀ 𝑙𝑢́𝑐 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐 ℎ𝑜̂̀ đ𝑜̂̀, 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑐𝑎̂̉𝑛 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑛, 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑞𝑢𝑦́ 𝑡𝑟𝑜̣𝑛𝑔 𝑛𝑒̂𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑐ℎ𝑎̆𝑚 𝑙𝑜, 𝑔𝑖𝑢̛̃ 𝑔𝑖̀𝑛 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑢̛̉ 𝑏𝑖̣ 𝑐𝑢̣𝑡 𝑚𝑎̂́𝑡 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐ℎ𝑎̂𝑛!
𝑇𝑟𝑎̉ 𝑙𝑜̛̀𝑖: 𝑇𝑜̂𝑖 𝑥𝑢̛𝑎 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑙𝑜, 𝑏𝑖̣ 𝑚𝑎̂́𝑡 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 đ𝑎́𝑛𝑔 đ𝑜̛̀𝑖 𝑙𝑎̆́𝑚! 𝐶𝑜𝑛 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑐𝑜́ ℎ𝑎𝑖 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 đ𝑒̂̉ đ𝑖 𝑚𝑜̛́𝑖 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐, 𝑡𝑜̂𝑖 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑡ℎ𝑒̂́, 𝑛𝑒̂𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 đ𝑒̂́𝑛 𝑐ℎ𝑜̂̃ 𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑒̂̉ ℎ𝑜̣𝑐, 𝑚𝑜𝑛𝑔 𝑜̂𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑐ℎ𝑜 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑛𝑎̀𝑜 đ𝑒̂̉ 𝑔𝑖𝑢̛̃ đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑐𝑎́𝑖 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 𝑐𝑜̀𝑛 𝑙𝑎̣𝑖. 𝑁𝑎𝑦 𝑜̂𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑙𝑎̣𝑖 𝑐𝑜̀𝑛 𝑙𝑜̂𝑖 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑙𝑎̂̀𝑚 𝑥𝑢̛𝑎 𝑚𝑎̀ 𝑑𝑖𝑒̂̃𝑢 𝑐𝑜̛̣𝑡 𝑡𝑜̂𝑖, 𝑛𝑜́𝑖 𝑡𝑜̂𝑖, 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑡𝑟𝑖́𝑐ℎ 𝑡𝑜̂𝑖, 𝑡𝑜̂𝑖 𝑛𝑔ℎ𝑖̃ 𝑟𝑎̆̀𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑒𝑜 𝑚𝑜̂𝑛 𝑜̂𝑛𝑔 ℎ𝑜̣𝑐 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑐𝑜́ 𝑙𝑒̃ 𝑐𝑎́𝑖 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 𝑐𝑜̀𝑛 𝑙𝑎̣𝑖 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑜̂𝑖 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜́ 𝑚𝑎̀ 𝑔𝑖𝑢̛̃ 𝑛𝑜̂̉𝑖!
Điều đáng sợ nhất trước khi đến đây: Mê lạc không đắc được Pháp! Chúng ta nhất định phải trở về nhà! Về nhà thì mọi thứ đều tốt đẹp! Sư tôn đã nói, cuộc đời như ở khách sạn, tá túc vài hôm rồi vội rời đi, có người quên mất nhà của mình. Chẳng những thế có người có khi còn lo đi mua sắm trang điểm cho tiện nghi hơn, lau chùi dọn dẹp cho thỏa ý hơn. Thật giả bất phân, may thay chúng ta có Pháp, và chỉ dựa vào Pháp thì mới giải được, phân định tốt xấu, chính tà để biết đường tu luyện, biết đường Chứng thực Pháp, trợ Sư Chính Pháp và cuối cùng quay trở về gia viên vốn ly biệt đã lâu.
Thệ nguyện gì thì trăm ngàn năm ngâm trong cõi mê, cũng bị che lấp hết rồi! Trong chúng ta cũng có người tu luyện tinh tấn, có người thực tu nhưng giải đãi, có người lệch đường, sai hướng, có người ngã lên, ngã xuống... Chính vậy chúng ta hãy thiện ý nhắc nhau, không lỡ cơ duyên này, không để Đại Pháp chỉ lướt qua mà không đắc được gì cả. Đấy là điều thống hận nhất của sinh mệnh. Nghe lời Sư tôn, có trách nhiệm với Pháp, và biết đâu trong lịch sử chúng ta từng là hữu duyên, ai tỉnh sớm thì nhắc người kia con đường trở về!
𝑇𝑎 𝑟𝑎 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛𝑖 𝑜̛̉ 𝑙𝑎̣𝑖, 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛𝑖 𝑟𝑎 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑡𝑎 𝑜̛̉ 𝑙𝑎̣𝑖. 𝑁𝑎𝑦 𝑡𝑎 𝑠𝑎̆́𝑝 đ𝑖 𝑟𝑎 𝑛𝑒̂𝑛 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛𝑖 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑜̛̉ 𝑙𝑎̣𝑖!
Chúng ta là dù sao cũng là đồng môn, cũng là tu "Thiện", người tu luyện trong Đại Pháp tấm lòng cởi mở, rộng rãi, khoáng đạt, cũng không cần, và không nên bài xích, phê phán, đối xử với nhau "𝐾ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑢̛́𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑢𝑛𝑔 đ𝑎̂́𝑡, 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 đ𝑜̣̂𝑖 𝑇𝑟𝑜̛̀𝑖 𝑐ℎ𝑢𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑢̛ 𝑡ℎ𝑒̂́" Cố gắng dùng thiện niệm mà đối đãi hết thảy, đấy cũng là tu chính mình, đạt tiêu chuẩn tâm tính tầng thứ của mình, là điều mà mình cần phải chứng thực. Chứ cũng không phải làm để cho người khác xem, để chứng thực bản thân, ai tin thì biết mọi việc của đệ tử Đại Pháp đều có Thần ghi chép lại.
Dẫu vậy cũng không thể ai ai, cũng sẽ tu thành, ai ai cũng đứng bên chính diện được. Trong những người vào tu luyện là: "Tất cả đến vì Pháp" nhưng cũng có một số là có duyên phận lịch sử, có một số đến đóng vai phản diện do Cựu thế lực an bài, còn lại trong chúng ta cũng có người vì tôn chỉ truyền Pháp là mở rộng, nên cũng tiến vào tu luyện. Dù sao đi nữa cũng đã tìm được Pháp rồi, cùng là đồng môn, Sư phụ từng nói: "𝐶ℎ𝑢̛ 𝑣𝑖̣ 𝑙𝑎̀ đ𝑜̂̀𝑛𝑔 𝑚𝑜̂𝑛 ℎ𝑎𝑦 đ𝑖̣𝑐ℎ 𝑛ℎ𝑎̂𝑛?" (đại ý) Trong quá trình tu luyện, có người thế này, có người thế kia, có đi đúng, có đi lệch, chúng ta cũng không thể biết rõ sau lưng mỗi người duyên phận thế nào? Để mà phán xét. Dù diễn vai gì thì cuối cùng cũng là "Thiện Giả về Trời nơi nhà của mình". Thế còn "Giả Thiện" thì đi đâu? Điều này tôi không biết! Tôi chỉ biết rằng chỉ có Thiện Giả mới về được thôi. Chính Pháp là nghiêm khắc - vô tình, như lúc trước đã có nói về những nhân vật đóng vai "Phản diện" cuối cùng sẽ không có cát xê. Nghiêm túc đối đãi với tu luyện, là nghiêm túc với sinh mệnh chính mình, và những thể hệ sinh mệnh sau lưng trên thế giới Thiên quốc đang dõi mắt nhìn, tuyệt đối không thể là trò đùa hay xem như trò tiêu khiển, thú vui giải khuây lúc tuổi già.
Có câu nói rằng: Trí Giả mà không nói năng gì, thì cũng không bằng thằng câm điếc lấy ngón tay chỉ trỏ. Tôi cũng không phải Trí Giả, càng không phải cao nhân trong tu luyện, không đạt được thành tựu gì cả, cũng không có kiến giải gì cao. Chỉ là nghe lời Sư tôn, nhớ lại có sứ mệnh cùng nhắc nhau đi cho chính con đường, nhất là lúc cuối này, để có thể trở về, nên đành phải lấy ngón tay của mình ra mà chỉ trỏ vậy.
Một số chia sẻ trước là có nói đến hình thế ở môi trường Việt Nam chúng ta, tức là tác nhân bên ngoài nhiều hơn, cũng sẽ có đụng chạm đến một số người, một số nhóm. Đấy là những điều không muốn, nhưng không thể tránh khỏi khi nói lên một số sự thật. Sắp tới tôi sẽ viết một số mẩu suy nghĩ trong nhận thức cá nhân của tôi để chia sẻ với các bạn đồng môn, cùng những người hữu duyên có thể trao đổi, thể hội hy vọng mang lại thêm chút tín tâm để tăng thêm kiên định tu luyện trong Pháp, để học Pháp một cách thiết thực rồi tự bản thân biết được con đường đúng đắn trong Pháp mà thăng hoa. Làm những việc cần làm, còn lại phó thác "Tùy kỳ tự nhiên".
Tôi chỉ chia sẻ một số góc nhìn, một số phương thức suy xét vấn đề, ở phương diện tu luyện, phương diện nhân tâm nhằm đề cao tiêu chuẩn tâm tính. Nếu có chỗ nào đúng thì cũng không phải của tôi, mà tôi học được từ trong Pháp. Tôi không dám dẫn dắt bất kỳ một ai! Không nói gì đến nội hàm của Pháp, cũng không diễn giải về ý nghĩa gì trong Pháp, những điều đấy các bạn tự học Pháp, tự có lĩnh hội và đề cao trong Pháp, đấy mới là thể ngộ chân chính, đề cao chân chính. Tôi không nói nhiều đến hình thế nữa, mà chủ yếu nói về tự thân, hướng nội, tu tâm tính. Cho nên lại sẽ có những đụng chạm đến các chủng nhân tâm của cá nhân, nhưng đấy không phải là chúng ta xung đột mà chính các chủng nhân tâm. Đấy chẳng phải vừa khéo là thứ mà chúng ta cần tìm và phải tu bỏ đi? Bài trừ rớt đi? Chúng muốn sống, nên sẽ phản ứng ra như vậy. Khi đã đề cao trong Pháp, thì mỗi cá nhân cũng sẽ tự biết làm thế nào để "Chứng thực Pháp" và làm đúng những thứ Chính pháp cần, những điều Sư phụ yêu cầu mà không bị thiên lệch. Tôi cũng là người tu luyện, và cũng cần tu luyện, nên có gì không đúng, có sai sót, xin các bạn đồng môn, đặc biệt là những cao nhân, ẩn danh hay không ẩn danh thiện tâm nhắc nhở.
Chúc tất cả mọi người thêm một ngày luôn ở trong Pháp.
29 - 05 - 2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Vui lòng để lại bình luận của bạn